Cố Đình Mạt đỏ mặt.
Lý Tình Thâm cũng không có nói dối, phía dưới háng, côn ŧᏂịŧ của cậu đã hoàn toàn cương lên, vừa trướng vừa đau.
Vốn dĩ cậu còn cho rằng hôm nay sẽ được làm đến bước cuối cùng, nhưng bởi vì Cố Đình Mạt đột nhiên tới tháng nên cậu đành phải cố nén du͙© vọиɠ.
Nhưng du͙© vọиɠ càng nhịn lại càng xao động.
Nam sinh tuổi dậy thì, chỉ cần nhìn thấy người mình thích là có thể cứng, huống chi cậu cùng Cố Đình Mạt còn có vài hành động thân mật.
Một khi khai tải liền không nhịn được.
Cố Đình Mạt im lặng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, cô vươn tay, cách lớp quần sờ đến dươиɠ ѵậŧ của Lý Tình Thâm.
Tầm mắt Lý Tình Thâm rơi xuống trên tay cô, giống như một đám mây, một nắm tuyết, trắng trẻo mềm mại.
Lý Tình Thâm chờ không kịp, cậu chủ động cởϊ qυầи ra, bên trong không mặc qυầи ɭóŧ, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng gắng gượng bắn ra ngoài, đập vào trên tay của Cố Đình Mạt.
Cố Đình Mạt sửng sốt chớp chớp hai mắt, sau đó cô định dùng tay cầm lấy nó, nhưng Lý Tình Thâm lại ngăn cô lại.
"Dùng miệng giúp tôi bắn ra." Cậu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt giống hệt mãnh thú đang nhìn con thỏ nhỏ.
Tai cô đỏ bừng, sau đó lan tràn xuống cần cổ trắng như tuyết.
Cố Đình Mạt đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt có thể nói là đáng thương.
Nhưng căn bản Lý Tình Thâm không muốn bố thí thương hại, cậu bắt đầu được voi đòi tiên, dùng ánh mắt thúc giục cô.
Cố Đình Mạt giống như bị mê hoặc, chậm rãi cúi đầu.
Kích cỡ côn ŧᏂịŧ của nam sinh rất lớn, qυყ đầυ no đủ, hành thân thô dài, gân xanh cù kết, mà cây côn ŧᏂịŧ đáng sợ lúc này đã trướng lớn hơn, chờ đợi sự an ủi ấm áp của Cố Đình Mạt.
Cố Đình Mạt tới gần côn ŧᏂịŧ của cậu, đôi môi hồng nhuận chạm vào qυყ đầυ trướng đại, cô vươn lưỡi liếʍ ở trên đỉnh đầu một chút.
Chỉ có như vậy thôi mà Lý Tình Thâm đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn phát điên, hai mắt đỏ lên.
"A...đừng liếʍ, ngậm vào đi."
Bàn tay cậu ấn sau đầu Cố Đình Mạt, lòng bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại, hơi sử dụng lực.
Cô bị bắt hé miệng, để nguyên cây côn ŧᏂịŧ tiến vào trong miệng, hàm răng không cẩn thận đυ.ng tới hành thân, Lý Tình Thâm dỗ dành cô: "Đừng để răng chạm vào, khó chịu."
Cố Đình Mạt lập tức dùng môi bao bọc lấy hàm răng, động tác càng thêm thật cẩn thận.
Khoang miệng vừa hẹp vừa mềm, như là lỗ nhỏ u ám ấm áp, côn ŧᏂịŧ thô to tiến vào trong đó, bị kɧoáı ©ảʍ bao lấy, sung sướиɠ lan tràn khắp cả cơ thể lẫn não bộ của Lý Tình Thâm, so với hôn môi còn khiến cậu rung động hơn.
"Lại ngậm sâu một chút."
Tay cậu ấn một chút, côn ŧᏂịŧ thô to trực tiếp cắm vào yết hầu của thiếu nữ.
"Ưʍ.." Cố Đình Mạt tức giận trừng mắt nhìn cậu, nhưng giờ phút này hai má cô hóp lại, đôi môi đỏ bừng, cái liếc mắt này không hề có lực công kích mà ngược lại giống như đang làm nũng.
Côn ŧᏂịŧ của Lý Tình Thâm càng cứng, hoàn toàn lấp đầy cái miệng nhỏ của Cố Đình Mạt.
Du͙© vọиɠ khiến cậu không nhịn nổi nữa, cậu đè Cố Đình Mạt lại, bắt đầu không quan tâm mà ở dưới háng bắt đầu đưa đẩy, trong miệng cô thọc vào rút ra.
Không khí như bị cướp hết, thiếu nữ suýt chút nữa nôn ra, lại bởi vì bị côn ŧᏂịŧ lấp đầy, không thể không nỗ lực thích ứng.
Cô chịu đựng Lý Tình Thâm nổi điên, thử dùng môi lưỡi ấm áp trấn an cậu.
Rốt cuộc, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà từ mã mắt bắn ra.
Trong khoảnh khắc bắn tinh, Lý Tình Thâm muốn kéo Cố Đình Mạt ra: "Nhanh đứng lên."
Nhưng không kịp đứng dậy, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thẳng vào miệng Cố Đình Mạt, trên môi cô còn dính một chút.
Lý Tình Thâm nhìn đến kinh hồn táng đảm, sau khi bắn tinh xong nháy mắt liền hư không, khiến cậu không biết nên làm gì hay nói gì. Mà cô đã đứng thẳng lên, rút tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, lau khô khóe miệng, lại nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng súc miệng, Lý Tình Thâm ảo não, vội vàng mặc quần vào.
Cố Đình Mạt ra tới nơi, cô đi đến bên ghế dựa, cầm lấy cặp sách của mình.
Lý Tình Thâm chạy nhanh tới, muốn cản cô lại.
"Ở lại ăn cơm đi, dì giúp việc có hầm canh cá."
Cố Đình Mạt vẫn cúi đầu, bướng bỉnh khoác cặp sách lên.
Lý Tình Thâm thật sự không biết nên làm gì, cậu biết bản thân mình sai vì đã bắn vào miệng cô.
Nhưng lại thấy Cố Đình Mạt lấy điện thoại ra, cúi đầu nói: "Hai giờ, 300 tệ."
Lý Tình Thâm sửng sốt một chút mới nhớ ra, hóa ra là nên chuyển tiền dạy thêm cho cô.
"Hả? À à.." Cậu luống cuống lấy điện thoại, click mở khung chat với Cố Đình Mạt, chuyển cho cô 300 tệ kèm với ghi chú: học thêm Toán, 2 giờ.
Cố Đình Mạt ấn nhận tiền, nắm chặt chiếc điện thoại cũ kĩ trong tay, xoay người rời khỏi phòng của Lý Tình Thâm.