Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu như trong ba năm này, Đỗ Triều Nhan vừa ở cùng với gã, vừa yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với người đàn ông đó...
Không, không có khả năng, Triều Nhan sẽ không làm vậy với gã, có lẽ bọn họ chỉ mới ở cùng nhau gần đây, có lẽ cũng chỉ có một lần như vậy, cô không thể vừa vượt quá giới hạn, vừa biểu hiện yêu gã như vậy...
"Nếu như chị dâu cậu nɠɵạı ŧìиɧ, cậu cảm thấy tôi phải làm gì?" Cuối cùng, Tô Mục bị đau đớn tra tấn đến không thở được, lựa chọn thổ lộ hết.
Im lặng hồi lâu, Cố Tư Bạch ngồi dậy, tranh thủ lúc này cậu nên khuyên Tô Mục ly hôn, cái này là mục đích ban đầu của cậu.
Nhưng đồng thời, cậu cũng nhớ tới lời của Chu Thanh, nếu như cậu làm như vậy, Nhan Nhan sẽ mất hứng? Cậu không thể làm chuyện khiến cô không vui, dù sao cậu còn muốn trở lại bên cạnh cô.
"Nếu chị dâu có nɠɵạı ŧìиɧ thật, thì sao?" Cố Tư Bạch lạnh lùng nhìn chằm chằm gã: "Có nhiều hơn số lần anh vượt quá giới hạn không?"
"Cậu nói bậy bạ cái gì đó?" Tô Mục bị đâm chọt vào chỗ đau sa sầm mặt: "Nếu như những lời lung tung này truyền đến tai chị dâu cậu, xem thử tôi có đánh gãy chân cậu không."
Đàn ông mà, mãi mãi cho rằng kỹ thuật vượt quá giới hạn của mình rất cao siêu, cho nên coi như bị chọc thủng ở trước mặt người khác, bọn họ vẫn sẽ mạnh miệng để ngụy biện.
"Anh tự tìm lương tâm của anh hỏi thử xem, sau khi bị chị dâu phát hiện anh yên phận được bao lâu? Trong ba năm này, anh không tiếp tục lên giường với những người phụ nữ khác thật sao? Chí ít, toàn bộ công ty anh đều biết thư ký của anh là vợ bé của anh, chuyện này ngay cả tôi cũng được nghe, anh lấy đâu ra tự tin cảm thấy cô ấy không biết cái gì hết?"
Mắt thấy vẻ mặt Tô Mục dần dần mất đi màu máu, Cố Tư Bạch hừ lạnh nhìn sang chỗ khác.
"Cô ấy..." Tiếng nói của người đàn ông khàn khàn, nếu là lúc trước gã có thể chắc chắn như đinh đóng cột nói Đỗ Triều Nhan không biết.
"Cô ấy có thể tha thứ chuyện anh vượt quá giới hạn, vậy anh dựa vào cái gì mà bám lấy chuyện cô ấy vượt quá giới hạn mãi không thả?" Giọng Cố Tư Bạch buồn buồn, coi như trong lòng cậu không vui, cũng vẫn giúp đỡ khuyên giải: "Dù có nói ra, người đuối lý cũng là anh."
Đêm Lễ tình nhân, Tô Mục chuẩn bị không khí hoàn hảo, còn đưa ra ý muốn có con, nhưng đột nhiên dừng lại, nói muốn để dành sức cho ngày kỷ niệm kết hôn.
Dù sao cũng làm vợ chồng mười năm, điều khác thường này Đỗ Triều Nhan vẫn có thể nhận ra.
Gã trở nên bất thường từ lúc gã hôn đến nơi này sao? Đỗ Triều Nhan gác chân lên trên bồn rửa mặt ở phòng tắm, nhìn chằm chằm dấu hôn bầm tím trong gương.
Chắc là kiệt tác của Tiểu Bạch, mắt cô rũ xuống, nhưng ngay sau đó nhịn không được cười thành tiếng.
Sau khi Tô Mục nhân lúc cô ngủ, ra ngoài tìm Tiểu Bạch thổ lộ hết, chồng tìm tình nhân trò chuyện về việc vợ vượt quá giới hạn, chờ ngày Tô Mục biết được sự thật sẽ tức điên mất?
Tuy nhiên, không biết Tiểu Bạch sẽ nói với gã cái gì, nếu như trực tiếp nói thật mọi chuyện thì Tô Mục chắc sẽ không chấp nhận được, bắt đầu cân nhắc việc ly hôn.
Đỗ Triều Nhan ngừng cười, hừ nhẹ một tiếng, được rồi, đã bị phát hiện, cũng không cần phải xoắn xuýt những chuyện này, dù sao, bây giờ cuộc hôn nhân này chắc chắn không thể tách ra.
Nếu như Tô Mục trở về phanh phui rõ ràng với cô, cô phải dỗ gã như thế nào mới tốt nhỉ? Nói là cô chỉ phạm phải lỗi lầm nhỏ mà người phụ nữ nào cũng sẽ mắc phải ư? Tưởng tượng đến biểu cảm đặc sắc trên mặt gã lúc đó, trong lòng Đỗ Triều Nhan dâng lên một chút chờ mong.