Anh cầm lấy điện thoại ở gối, kéo chăn qua đắp lên cho cô, “Nửa giờ, nửa tiếng nữa tôi sẽ bảo người lên đổi khăn trải giường.”
“……Được.” Giọng nói phát ra, vừa nhỏ vừa khàn.
Lần này, Tưởng Kính Phong không so đo cô chỉ trả lời anh bằng một từ, mà mỉm cười, bàn tay nhéo má cô một cái, đứng thẳng người xoay người đi ra cửa.
Chưa đến một lúc, tiếng mở cửa đóng cửa truyền đến, Nghiêm Hân Nhiễm nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, thờ dài, cảm giác toàn thân rã rời……
Nói trở về, cô thật không nghĩ tới, anh như vậy còn rất sợ cha anh, nói hai mươi phút cũng không dám trì hõan vội vàng đi.
Không sai, cô nghe được giọng nói của cha anh……
Thời điểm Tưởng Kính Phong vọt xuống dưới lầu, Trần Cương đã đem xe chạy đến cửa đợi.
Anh mở cửa ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn về phía Trần Cương, “Cậu cùng bọn họ ngốc sao? Lão gia tử hỏi tôi ở đâu, cậu con mẹ nó có thể nói với ông ấy tôi ở khách sạn?!”
Bị phun đến đôi mắt đều nheo lại, vẻ mặt Trần Cương ủy khuất khởi động xe, một bên dẫm chân ga một bên trả lời, “Ban đầu em nói ở văn phòng, nhưng lão gia nói ông ở đó.”
“……”
“Sau đó em nói ở trong xưởng, ông Tưởng bảo em nghĩ kỹ rồi lại nói……Em không dám nói nhảm ……”
Lão nhân công phu hù người quả thực lợi hại, nhìn hắn không giống như bị hù sao, mới nói một câu đã biết hắn ở đâu, hắn cũng không dám nói dối.
Tưởng Kính Phong trừng mắt nhìn Trần Cương ủy khuất, môi hé mở, đầu lưỡi quét qua sau răng, ngay sau đó lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trên đường người đi đường lướt qua chiếc xe rất nhanh, cửa sổ xe phản chiếu rõ ràng là anh, nhưng anh dường như lại nhớ đến bộ dáng cô trần trụi ngồi trên dươиɠ ѵậŧ anh, ngay cả tiếng cô thở dốc rêи ɾỉ cũng ở bên tai, cùng với âm thanh bị anh chơi khóc.
Cảm giác được dươиɠ ѵậŧ không thích hợp lại cứng lên, Tưởng Kính Phong nhíu mày, rũ mắt nhìn đũng quần phồng lên chửi thầm một tiếng.
“Mẹ nó!” Đúng là yêu tinh!
Trần Cương lái xe bị một tiếng chửi thấp của anh sợ tới mức cơ thể cứng đờ, ngừng thở, còn tưởng rằng đang mắng hắn.
Tưởng Kính Phong nghĩ, chờ đến văn phòng, ứng phó xong với cha mình, không sai biệt lắm lại đi khách sạn, sau đó đưa cô đi ăn cơm chiều, tiếp đó đương nhiên tiếp tục làm cô.
Làm anh không nghĩ tới chính là, một chuyến này, sau khi nói chuyện hai giờ, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho cô.
Giờ phút này Nghiêm Hân Nhiễm cũng không ngủ, mà là ngồi ở trước cửa sổ sát đất đọc sách.
Vẫn là như vậy, rõ ràng cơ thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại cực kỳ hưng phấn ……
Điện thoại đặt ở trên bàn tròn trước mặt cô, vì để khi anh gọi điện thoại tới, cô có thể nhanh chóng nghe máy.
Cho nên điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, Tưởng Kính Phong liền nghe được cô gọi anh.
“Phong ca?” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, mềm mại, cũng có chút khàn.
Ngực vốn đang bị đèn nén, ngứa ngáy, tính tình của Tưởng Kính Phong giảm xuống không ít.
“Buổi tối không thể đến được.” Tưởng Kính Phong nói xong hút một hơi thuốc lá, “Phải đi công tác.”
“Đi công tác?”
“Ừ, lúc trước không phải đã nói với em rồi sao, bên Miến Điện có một nhà máy sắp được xây dựng, hiện tại sắp hoàn thành, phải qua một chuyến.”
Vốn dĩ cô còn lo lắng buổi tối anh đến đây, sợ chính mình không chịu được bị anh lăn lộn.
Hiện tại anh bỗng nhiên nói phải đi công tác, cô không chỉ không cảm thấy may mắn, ngược lại đáy lòng dâng lên một cỗ mất mát nồng đậm……
Tưởng Kính Phong đợi một lúc, thấy cô không nói lời nào, cau mày. “Không nói lời nào là có ý gì?”
“Tôi…… Anh chừng nào thì có thể trở về?”
Anh có thể nghe ra trong giọng nói của cô không vui, giãn lông mày, “Luyến tiếc tôi à?”
“Ừm.” Cô đánp lại một cách mạnh mẽ.
“A.” Anh cười, “Khó mà nói, nếu ổn thỏa, chỉ cần chọn địa điểm nhà máy, sẽ chỉ mất mấy ngày.”