Muốn Ôm Anh

Chương 72: Tôi có thể không?

Nghiêm Hân Nhiễm nhìn ra anh không vui, cũng không dám hỏi, trực tiếp đem số điện thoại của chủ nhiệm lớp nói cho anh.

Sau khi Tưởng Kính Phong ấn số điện thoại xong, còn liếc mắt nhìn cô trước khi quay số, sau đó đưa điện thoại đặt lên tai.

Vốn dĩ Nghiêm Hân Nhiễm còn có chút bất an, nhưng nhìn bộ dáng anh bình tĩnh như không có việc gì, trái tim cô cũng thả lỏng xuống.

Điện thoại vang đến chuông thứ sáu mới nhấc máy, giọng nói của chủ nhiệm lớp nghi hoặc, “Xin chào.”

“Xin chào, cho hỏi ngài có phải Bạch chủ nhiệm lớp của Nghiêm Hân Nhiêm không?”

Nghiêm Hân Nhiễm vừa nghe anh nói, không khỏi nghiêng mắt nhìn sang, chủ yếu là cô không nghĩa tới anh còn dừng từ ngài.

“Đúng vậy, xin hỏi anh là……”

“Tôi họ Tưởng, là người giám hộ của Nghiêm Hân Nhiễm.”

“???”Chủ nhiệm lớp ở đầu điện thoại bên nháy mắt ngây ngốc.

Chủ yếu có nhiều cha mẹ gọi điện tới không ít, nhưng đều cha của XXX, mẹ của XXX, thậm chí cả ông bà nội, ông bà ngoại cũng có, còn người giám hộ……Vẫn là lần đầu tiên thấy.

Đừng nói chủ nhiệm lớp, ngay cả Nghiêm Hân Nhiễm cũng ngốc, đôi mắt tức khắc mở to nhìn anh.

Lúc trước cô còn đang nghĩ, nếu chủ nhiệm lớp hỏi anh, hỏi anh có quan hệ gì với cô anh sẽ trả lời như thế nào, không nghĩ tới……

Tưởng Kính Phong thấy đầu điện thoại bên kia nửa ngày không có động tinh, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Cô Bạch? Cô có đang nghe không?”

“A, tôi nghe tôi nghe, ách……Em Nghiêm Hân Nhiễm bị làm sao vậy?”

“Cô ấy bị bệnh, cảm mạo, phát sốt, muốn xin nghỉ một ngày.”

“Ồ, như vậy…… Đượ được được, mau mang em ấy đến bệnh viện, trẻ con sinh bệnh không thể kéo dài.”

“Đã biết, tôi hiện tại liền mang cô ấy đi, cảm ơn cô Bạch.”

“Không cần khách khí, không cần khách khí.”

“Tạm biệt cô Bạch.”

“Tạm biệt, tạm biệt.”

Tắt điện thoại, Tưởng Kính Phong quay đầu nhìn về phía Nghiêm Hân Nhiễm, “Chỉ nghỉ phép thôi, có được hay không?”

“…… Ừm.” Hơn nữa còn rất tốt…

“Hiện tại có thể ngủ không?”

“Có thể.”

Tưởng Kính Phong lại liếc mắt nhìn cô một cái, đem điện thoại ném lên tủ đầu giường, tiếp tục ngủ, anh kéo góc chăn đặt lên bụng cô, nghiêng người, bàn tay to hướng qua trước ngực cô.

Cơ thể Nghiêm Hân Nhiễm hơi khựng lại, nhưng cũng rất căng thẳng.

Tối hôm qua bị anh lăn lộn lâu như vậy, đối mặt với anh, sự ngượng ngưng này đã gắn liền với những chuyện sắc tình.

Chỉ là cô có chút khẩn trương, sợ anh lại làm, rốt cuộc không chỉ có tiểu huyệt cô đau mà toàn thân cô đều đau, giống như leo lúi hai lần một ngày, cơ bắp cùng xương cốt đều có chút chịu không nổi.

“Xoay người.” Tưởng Kính Phong bỗng nhiên nói.

Nghiêm Hân Nhiễm di chuyển đôi chân vẫn còn có chút tê dại, cố nén xúc cảm đau đớn ở eo, xoay người đưa lưng về phía anh.

Tưởng Kính Phong dịch đến gần cô, ngực áp lên phía sau lưng cô, bàn tay to đặt ở ngực cô, nắm lấy một bên vυ' bóp không nặng không nhẹ.

Ừm…… Vẫn là xúc cảm tốt như vậy, cũng rất yên tĩnh……

Nghiêm Hân Nhiễm thật cẩn thận hô hấp, chờ một lúc, cảm nhận anh cũng chỉ vuốt ve như vậy ngủ, cũng không làm thêm cái gì, cơ thể cô dần dần thả lỏng.

Vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng kéo theo, chưa được một lúc cô đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng thật ra Tưởng Kính Phong la hét muốn ngủ lại không ngủ được, bởi vì dươиɠ ѵậŧ anh lại cứng……

Anh nhắm hai mắt, nghe tiếng Nghiêm Hân Nhiễm hít thở dần dần trở nên đều đều, mà dươиɠ ѵậŧ chính mình không có dấu hiệu mềm xuống, còn muốn thao bức nhiều hơn, điều này làm anh không biết nói cái gì.

Vốn tưởng rằng buổi sáng tỉnh lại có phản ứng là bình thường, hiện tại xem ra…… Cũng không giống như là……