Chín tháng sau đó, Đường Dặc chụp thêm mấy quyển tạp chí, cũng vài lần đi chụp ảnh hoạt động hậu trường, thật sự tập trung làm việc vội vàng một đoạn thời gian. Liền tính như hận không thể bản thân ngay lập tức, anh thế nhưng cũng đem hứa hẹn với Kiều Dư Minh thực hiện thật.
Anh ấy xác thật đem ảnh chụp in ra, không riêng như thế, còn in thành 26 tấm lớn nhỏ, vốn dĩ đặt ở trong phòng ngủ nhưng lại không thể hiểu được mà cảm thấy ngượng ngùng lại nên chuyển tới phòng khách.
Nếu là đưa cái ảnh chụp này cho Kiều Dư Minh thì anh đại khái cũng sẽ bị dọa nhảy dựng, nhưng hiện tại Đường Dặc thay đổi quyết định, anh ấy nghĩ chính mình lưu trữ nó —— từ sau ngày từ Thiên Tân trở về, Đường Dặc liền bắt đầu nghĩ đến Kiều Dư Minh, thậm chí nhìn những tấm ảnh chụp lớn nhỏ này đến xuất thần.
Anh cảm thấy chính mình như là thư sinh bị thần yêu chí dị mỹ diễm họa trung tiên thời cổ hút hồn, nghĩ lại cảnh tượng kia, bị mùi hương yêu dị ngọt nị vây quanh, nếm thử hương vị son môi của mỹ nhân,sóng mắt đưa tình.
Kiều Dư Minh thoạt nhìn lãnh đạm đến nỗi ngây thơ, nhưng lại tự biết rằng mình giơ tay nhấc chân gian vô cùng có sức hấp dẫn, không che lấp liền thôi, ngược lại còn đường đường chính chính mà thể hiện, chỉ như vậy liền có thể làm Đường Dặc mất hồn mất vía. Đường Dặc lúc này mới phát giác chính mình trúng bẫy rập của Kiều Dư Minh, anh đã gặp qua muôn vàn vẻ sắc cả trai lẫn gái nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy lưu luyến khó quên như vậy.
Biểu tượng mỹ lệ, phân biệt không rõ tính cách, hơn nữa câu nói thể hiện rõ giới hạn đó, nếu không vì câu giải thích đó, Đường Dặc đại khái cũng sẽ không suy nghĩ miên man bất định.
Anh nhất định là cố ý.
Tựa như sau khi hai người thêm WeChat, chưa bao giờ nhắn tin trò chuyện với nhau, đến địa chỉ hòm thư cũng không có báo cho, nhưng cái bộ dáng làm lơ này lại thắng cả dụ dỗ. Đường Dặc đều có thể tưởng tượng đến bộ dáng không sao cả của Kiều Dư Minh, anh câu cá không có mồi, nhưng cũng đủ làm Đường Dặc phá tan mặt nước tự cắn câu.
Đường Dặc cũng lười lại làm một ít hành động mặt ngoài, anh tinh tế xem xét tương mấy hành trình sắp tới, ngày hôm sau liền phải đi Hải Nam thời thượng hoạt động, sau đó sợ là phải ngay lập tức trực tiếp bay đến thành đô —— con của thiết sứ kết hôn, chướng mắt nhϊếp ảnh gia tầm thường, một hai phải khiến Đường Dặc tự mình chụp ảnh cưới cho. Đường Dặc từ chối không xong, không duyên không cớ lại lãng phí thời gian hai ngày, chờ khi trở lại Bắc Kinh đã là giữa tháng mười rồi.
Mùa thu gặp mặt, không khỏi phải đợi lâu lắm. Đường Dặc nằm ở trên sô pha trong phòng khách, rối rắm nhìn lịch ngày trên di động, bên trong ngăn tủ trước người chính là những tấm ảnh kia của Kiều Dư Minh, tầm mắt Đường Dặc lướt qua rồi nhìn xuống màn hình di động, cùng Kiều Dư Minh trong khung ảnh đối diện, anh như nghe thấy tiếng Kiều Dư Minh như gần như xa dụ hoặc mình: Anh không muốn gặp tôi sao? Lần này không gặp nhau thì không biết lần sau là khi nào nữa.
Đương nhiên là có, muốn gặp anh, muốn nhìn xem anh có một chút ngạc nhiên nào khi gặp lại mình không, là vẻ mặt ngoan ngoãn hay kiêu ngạo, bản thân lại có thể nhìn thấy một vẻ mặt lưu luyến ôn nhu khác của anh hay không.
Đường Dặc cắn chặt răng, đem chuyển bay thẳng đến thành đô Tam Á hủy bỏ, sau khi kết thúc hoạt động ở Hải Nam thì trở lại Bắc Kinh, rạng sáng lại từ Bắc Kinh xuất phát, chắc không đến mấy giờ là có thể nhìn thấy anh.
Chỉ hy vọng khi đi qua Tây Mặc Thạch và sông băng bình ổn một chút, không đến mức làm Đường Dặc vì sợ độ cao mà bị tra tấn quá mức thảm. Anh sửa sang lại hành lý đi Hải Nam xong, sợ thời gian không kịp, lúc sau lại đem những đồ vật mà hành trình thu xếp gọn gàng, si tình đáng thương ngồi chờ đợi đại minh tinh, cho chính mình lưu lại giây phút này.
Sân bay mới xây cách nội thành hơn 50km. Buổi tối hôm trước Đường Dặc gửi tin nhắn cho Kiều Dư Minh chậm chạp mãi không có trả lời lại, anh ấy khó có lúc lại lo âu mà mất ngủ, nhìn chằm chằm chân dung sườn mặt Kiều Dư Minh trên WeChat phát ngốc một lúc lâu, sáng sớm ngày hôm sau kéo rương hành lý tới sân bay, Đường Dặc vẫn đang buồn ngủ.
Anh ấy thất thần mà qua an kiểm, mới chú ý tới tin tức nhắc nhở mới. Trên giao diện nói chuyện phiếm với Kiều Dư Minh, hiện ra một đoạn âm thanh dài 10 giây.
“Hôm nay tôi phải đi nơi khác, chờ tôi về Bắc Kinh liền đi tìm anh, được không?”
Kiều Dư Minh nói rõ, lời nói chậm rãi, âm cuối kéo dài, mang theo ngữ khí giương lên, như là cách nói chuyện khi làm nũng. Đường Dặc nhìn mình phản chiếu qua màn hình, mới phát hiện ý cười đều giữ không được, khóe miệng giãy giụa cười không đến mức quá rõ ràng.
Anh liền ngừng ở lối đi chính của sân bay, nhìn người đến người đi, ngón tay ở trên màn hình hoạt động không ngừng, viết xuống ba chữ rồi lại xóa, cuối cùng lại mừng thầm nghe lại đoạn ghi âm kia, còn nghe đi nghe lại vài lần.
Đường Dặc đúng là như thế mới phát hiện manh mối, anh rõ ràng ở trong đoạn ghi âm mà Kiều Dư Minh gửi, nghe được tiếng quảng cáo ở sân bay. Đường Dặc chưa kịp do dự, chờ anh phản ứng lại, đã nhấn nút gọi điện cho Kiều Dư Minh rồi.
Ngày thường nghe được âm thanh phiền chán, giờ phút này âm thanh đơn giản trực tiếp đánh vào trong lòng, mỗi một chút đều làm Đường Dặc khẩn trương lại chờ mong.
“A lô? Làm sao vậy? Anh Đường?”
Nghe được giọng nói ôn nhu của Kiều Dư Minh, Đường Dặc trong lúc nhất thời ngược lại không biết muốn nói gì, anh ấp úng mà, chỉ có thể vội vàng mà trả lời: “Anh đang ở đâu đấy? Ở sân bay à?”
“Đúng rồi, sao anh biết?”
“Đang ở sân bay thủ đô à? Hay là sân bay khác?”
Nếu thành thị này chỉ có một tòa sân bay thì tốt rồi, Đường Dặc phí công lại ấu trĩ mà suy nghĩ loại trừ những nhân tố không xác định đó, gia tăng khả năng hai người gặp nhau.
Kiều Dư Minh không dự đoán được anh sẽ hỏi như vậy, thanh âm dừng một chút, “Ở sân bay khác.”
Đường Dặc nhẹ nhàng thở ra. Anh còn đang định hỏi lại vài câu, đã bị Kiều Dư Minh đánh gãy, “Xung quanh tôi nhiều người lắm, anh đọc tin nhắn thôi.”.
Sau đó Kiều Dư Minh nhắn tin tới, bảo rằng hôm nay anh đi hướng Tam Á, cùng chuyến bay với Đường Dặc. Đường Dặc nhớ tới sổ tay thu được ở hoạt động phía trước, vừa mới ở trên danh sách khách quý tham diễn, cũng tìm được tên Kiều Dư Minh rồi.
Thật là ông trời có mắt, anh thuận lợi như nước chảy trong đám người cầm di động cười ngây ngô, dẫn tới quá nửa số người đi đường sôi nổi ghé mắt nhìn.
Nếu một hai phải tìm nguyên nhân người này gần như ngu xuẩn sung sướиɠ, đại khái chính là bệnh biến chứng tâm động đi.
Đường Dặc không có hồi phục, mà bước chân lập tức bước nhanh hơn đi hướng đăng ký hộ chiếu. Thiếu niên mang thống khổ đã bị vui sướиɠ thay thế, anh không nghĩ tới có thể như ý nguyện nhìn thấy Kiều Dư Minh, vẫn là loại trùng hợp đáng ngạc nhiên này.
Chuyến bay lùi lại trong chốc lát, tới thời gian cất cánh trong dự tính rồi, chung quanh đã có không ít hành khách chờ đợi. Đường Dặc đứng ở quầy đăng ký đối diện, dựa vào trên tường tìm kiếm Kiều Dư Minh, người còn chưa xuất hiện. Không bao lâu từ xa liền truyền đến một loạt âm thanh rối ren nháo nhào, bị đám người vây quanh, Kiều Dư Minh chậm rãi đến gần.
Anh mặc một chiếc áo lông màu xám than, hai vai khoác ba lô, tóc không xử lý gì mềm mại mà rũ ở trên trán, thoạt nhìn cùng sinh viên kết thúc kỳ nghỉ không có gì khác biệt. Kiều Dư Minh hôm nay không mang kính râm, trong ánh mắt khó nén sự ủ rũ, nhưng vẫn lộ ra sự thân thiện, fans đi theo bên người anh, vừa đi vừa chụp ảnh, trò chuyện.
Có thể là quá nhiều ngày không thấy, cái người mà anh đã từng cảm thấy là luôn mang hình tượng thần tượng không thú vị giả dối nhưng hiện tại Đường Dặc nhìn cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Đường Dặc nhìn anh tiếp nhận thư cùng quà tặng, ở quầy đăng ký vẫy tay chào tạm biệt với các fan, anh đi theo Kiều Dư Minh cùng đi vào hành lang. Bước chân Đường Dặc nhanh hơn, đi đến bên cạnh Kiều Dư Minh, vỗ vỗ bả vai bên trái của anh, lại đùa dai mà đi đến bên vai khác.
Kiều Dư Minh bởi vì động tác của Đường Dặc mà đầu lắc lư trái phải, chờ nhìn chăm chú mới phát hiện là Đường Dặc, lại kinh ngạc mà nhìn anh: “Thật trùng hợp a, anh Đường,” anh nói chuyện, dừng bước chân, không cẩn thận chặn người qua đường phía sau, Đường Dặc theo bản năng nhấc cánh tay lên, lôi kéo anh về phía trước tiếp tục đăng ký, “Anh cũng đi tới cái hoạt động kia ở Tam Á sao?”
Đường Dặc gật gật đầu, anh tư tâm phát tác không có buông tay ra, cách áo lông nhung của Kiều Dư Minh nắm lấy cổ tay của anh, “Anh ngồi ở chỗ nào? Để tôi đổi chỗ đến ngồi cạnh anh đi?”
Kiều Dư Minh lại dừng lại, anh quay đầu lại nhìn phía sau, như là đang ngẫm nghĩ cái gì.
“Làm sao vậy? Không chào đón tôi sao?” Đường Dặc cười hỏi anh.
“Không có việc gì, anh đi cùng tôi cũng không phải không được.”