Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh

Chương 47: Gặp Lại Chị Mập

Bì Bì lại gọi: "Dì!”

Nam Tương theo ánh mắt Bì Bì nhìn qua, thì thấy một người phụ nữ mập mạp mặc áo ngắn tay lục thô cách đó không xa, lập tức nhận ra vị này chính là chị mập người đầu tiên mua quần áo trẻ em, chị mập nghe tiếng quay đầu, cũng nhận ra Bì Bì: "Bì Bì?”

Bì Bì trả lời: "Dì!”

"Bì Bì!" Chị mập đi tới ngạc nhiên hỏi: "Con còn nhớ dì sao?”

“Ừm!” Bì Bì gật đầu.

Nội tâm của trẻ con là thuần túy nhất, nếu bé có thể vui vẻ nhớ rõ một người, chứng minh bé rất thích người này, loại cảm giác đơn thuần này bất kỳ người lớn nào cũng không muốn phụ lòng, chị mập thật sự cao hứng: "Dì rất vui vẻ nha, tiểu Bì Bì, sao con lại ở đây?”

Bì Bì vươn ngón tay út chỉ vào quầy hàng bán đế giày bọt biển: "Mua đò đò, cùng mẹ.”

Chị mập cười hỏi: "Mua đồ sao?”

"Ừm." Bì Bì gật đầu mạnh.

"Ai da, lâu ngày không gặp, Bì Bì trở nên đẹp hơn rồi."

Bì Bì nghe vậy cười hì hì.

"Đường Đường cũng đẹp." Chị mập nói thật lòng, cô không nhớ rõ đã bao lâu không thấy Bì Bì Đường Đường, phát hiện hai đứa nhỏ này hiện tại trắng trẻo mập mạp, giống như đi ra từ trong tranh tết, cực kỳ đáng yêu.

Đường Đường nhấp miệng cười.

Lúc này chị mập mới đưa mắt về phía Nam Tương nói: "Nam Tương, con của em thật chọc người thương.”

Nam Tương không khiêm tốn chút nào: "Em cũng cảm thấy vậy.”

Chị mập cười vui vẻ.

Nam Tương hỏi: "Chị mập, chị đến đây làm gì?" Thời đại này vừa mới kết thúc thời kỳ đói bụng, "vừa trắng vừa mập" là lời khen ngợi, cho nên chị mập không ngại người khác nói cô mập, gặp người cũng tự xưng là chị mập.

Chị mập nói: "Chị đi dạo loanh quanh thôi, em mua gì thế?”

"Mua đế giày." Nam Tương vỗ vỗ một bao lớn trên xe bò.

"Mua nhiều như vậy?"

"Ừm, dùng làm giày xăng đan."

"Giày xăng đan trẻ em à?"

"Không phải, lần này là giày xăng đan kiểu nữ." Nam Tương nói xong, ánh mắt cố định trên người chị mập, lúc này bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của mình, nói: "Chị mập, thời tiết nóng lên, chị có muốn mua giày xăng đan không?”

"Chị có dép." Chị mập nói.

"Sao chị không mang?" Nam Tương liếc mắt nhìn chân chị mập.

"Có hơi... cộm chân." Chị mập nói thật.

Nam Tương buột miệng thốt lên: "Là giày xăng đan cao su?”

"Đúng."

Nam Tương biết thời đại này giày xăng đan cao su rất thịnh hành, giá cả vừa tiện nghi vừa dễ mang, duy chỉ có khuyết điểm là cộm chân, cộm ra mụn nước, mài đến chảy máu, rất nhiều người mua giày về, liền quấn mảnh vải tờ giấy linh tinh ở chỗ dây giày, nhưng như vậy lại ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ, bởi vậy một số người thích đẹp hoặc sợ đau dứt khoát không mang giày xăng đan cao su.

Cô mỉm cười nói, "Chị mập, em có giày xăng đan không bị cộm chân.”

"Giày xăng đan gì?"

"Giày xăng đan vải." Nam Tương nói.

Chị mập chỉ vào đôi giày trên chân Bì Bì Đường Đường hỏi: "Là cái này?”

Nam Tương gật gật đầu.

"Loại giày xăng đan vải này, người lớn cũng có thể mang sao?"

"Có thể, nếu không, chị đến cửa hàng tụi em thử một lần?"

Chị mập kỳ thật không coi trọng giày xăng đan vải mà trẻ con mang, nhưng cô tạm thời không có chuyện gì làm, muốn cùng ba mẹ con Nam Tương nói chuyện, vì thế quyết định đi xem thử, đồng ý lời mời của Nam Tương, đi theo ba mẹ con đến cửa hàng may vá Hồng Mai, từ xa đã nhìn thấy Uông thị đứng trước cửa tiệm.

"Bà ngoại!" Bì Bì Đường Đường cùng nhau gọi.

"Ơi!” Uông thị cười híp mắt, trực tiếp ném... sọt tre liền tới ôm Bì Bì Đường Đường: "Bì Bì Đường Đường đến rồi.”

“Bà ngoại, bà đến sớm!” Đường Đường nói.

"Tụi con cũng sớm nha." Uông thị nói.

"Bà ngoại, bà ăng cơm trưa?" Bì Bì hỏi lại.

"Bà ngoại ăn rồi."

Nam Tương nhìn Bì Bì Đường Đường cùng Uông thị thân mật ở chung, cười cười.

Chị mập hỏi: "Nam Tương, đây là mẹ em à?”

Nam Tương lắc đầu: "Không phải, là mẹ của Mai Hồng Mai.”

"Quan hệ với ba mẹ con em rất tốt, chị còn cho rằng mọi người là người một nhà đó chứ."

Nam Tương cười nói: "Đúng là quan hệ tốt, dì rất thích Bì Bì Đường Đường.”

"Em với Bì Bì Đường Đường nhà em chọc người thương." Chị mập thật lòng cảm thấy trên người ba mẹ con Nam Tương có một loại lực hấp dẫn, khiến người ta thập phần thoải mái, cho nên cô không hề thắc mắc tại sao mẹ Mai Hồng Mai lại thích mẹ con Nam Tương như vậy.

Nam Tương cười nhận lời khen của chị mập, nói: "Đi thôi, vào cửa hàng xem giày.”

Chị mập gật gật đầu.

Nam Tương mở cửa, vừa cùng chị mập đi tới trước kệ để hàng, ba người cô Dương liền tới, cô Dương cười gọi: "Nam Tương.”

Nam Tương quay đầu: "Cô Dương, cô đến rồi.”

Chị mập quay đầu nhìn, nhất thời cảm thấy bộ dạng cô Dương này thập phần phong cách tây.

Nam Tương cười hỏi: "Cô Dương, giày mang được một hai ngày rồi, cảm thấy thế nào?”