Nhật Nguyệt Kết Duyên

Chương 1: Phản Bội! - XUYÊN KHÔNG RỒI

Trong một căn phòng màu đen giờ đang tập trung tất cả những kẻ được mệnh danh là tử thần. Ngồi ở vị trí cao nhất là một cô gái mang trên mặt chiếc mặt nạ màu đỏ máu. Cô là người mà cả thế giới nghe tên đều phải kinh sợ Huyết Quỷ người đứng đầu thế giới ngầm.

Một người trong số đó đứng ra "Thưa bang chủ vụ này chúng ta có nhận không ạ "

"Có chứ sao lại không nhận"cô gái trả lời "Đêm nay 10 giờ no.1 no.2 tập trung tại bang cùng tôi làm nhiệm vụ" cô gái nói tiếp

"Vâng thưa bang chủ" Hai giọng nói cùng vang lên

Đêm 10 giơg tại chỗ hẹn "xuất phát"

"Rõ"

Tại một ngôi biệt thự xa hoa nào đó. Trong một căn phòng sang trọng có một giọng nói già nua vang lên "chuẩn bị xong chưa?"

"dạ rồi ạ"

"Cứ như vậy mà..... " giọng nói chưa kết thúc thì bất ngờ dừng lại.

Trước mắt là sự xuất hiện của ba bóng đen. Đứng đầu là một cô gái vs chiếc mặt nạ máu trên mặt người mà cả thế giới đều kinh sợ. Người đàn ông chưa kịp nói gì đã bị tiếng nói của cô gái lấn áp

"Nên kết thúc rồi " và sau đó là "đoan....g...g" trên trán người đàn ông xuất hiện thêm một hố máu đỏ chói. Trên đầu súng trong tay cô khói vẫn đang bay lên. Cô quay bước đi ra của cùng đồng đội của mình không hề ngoái đầu nhìn lại. Bỗng một tiếng "h... ự..." cô ngã xuống khoé miệng chảy xuống một dòng máu màu đỏ bắt mắt. Trước mặt cô tối sầm lại bên tai còn văng vẳng tiếng cười của no.1 " hahahahaaaa chỉ cần Huyết Quỷ chết đi thì vị trí số một sẽ là của ta hahahaaaaaa " và rồi cô mất đi ý thức trước mắt cô chỉ còn màu đen của bóng tối vô tận

Cô đi rất lâu, rất lâu, xung quanh chỉ là một màu đen xoè tay không thấy năm ngón, cô chỉ đi bằng cảm giác mà không biết bản thân đang đi đâu

Đi mãi bỗng cô thấy phía trước có luồng ánh sáng mờ ảo nên vội vã đi theo. Đi mãi đi mãi phía trước cô xuất hiện một ngôi nhà tranh ở đó có hai người đang ngồi đánh cờ một nam một nữ khoảng 45-50 tuổi. Cô mải xem đây là đâu mà không để ý bỗng người đàn ông lên tiếng.

"Chúng ta ở đây đợi ngươi đã rất lâu rồi "

Cô ngơ ngác chẳng hiểu gì mãi lâu sau mới phản ứng lại rồi lấy tay chỉ vào mặt mình hỏi

"Tôi á?"

"ừ chính là ngươi " người đàn ông trả lời

"Các người đợi tôi làm gì " cô hỏi lại mà khuôn mặt vẫn ngơ như bò đeo nơ vậy.

" Đưa ngươi về với thế giới thuộc về chính ngươi "

"Thế giới thuộc về tôi? Là đâu"

"Đến đó rồi ngươi sẽ biết thôi, còn đây là món quà ta chuẩn bị cho ngươi " người đàn ông nói rồi phất tay. Một luồng sáng trắng bay đến phía cô rồi biến mất ngay như chưa từng xuất hiện vậy. Bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện một cuốn bí tịch tên là " Phá Nguyệt kiếm thức ". Cô không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì người đàn ông đó đã phất tay cái nữa, cô có cảm giác như mình lại bay lên lại đi vào bóng tối vô tận.

Cô đang muốn hỏi đây là đâu thì bên tai vang lên tiếng nói " Ta là Nhật lão còn nàng ấy gọi là Nguyệt bà nhớ lấy " và kèm theo đó là một tràng tiếng cười vui vẻ "hahahaaaaaa". Toàn thân đau gân cốt như sắp gãy ra đây là cảm giác đầu tiên của nàng bây giờ ( từ giờ gọi cô = nàng nha). Từ từ mở mắt ra thế mà đập vào mặt của nàng lại là một khuôn mặt già nua đầu tóc rũ rượi chẳng khác nào một lão "khất cái" khiến nàng suýt thì sặc nước bọt.

"Nha đầu ngươi tỉnh rồi hả làm lão già này lo muốn chết " lão khất cái nói

"Ừ, mà lão già đây là đâu vậy " nàng hỏi

" Này ngươi không ăn nói hẳn hoi được chút à là lão già này đã cứu ngươi đây " lão khất cái râu tóc dựng ngược cãi lại

" Vậy đây là đâu " nàng hỏi

" Nhà ta chứ còn ở đâu " lão đáp. Lão vừa nói xong nàng bỗng thấy đầu đau dữ dội. Một dòng ký ức tràn vào não khiến nàng ngất đi. "Nha đầu này ngươi làm sao vậy.... Haiza thật là"lão thở dài rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.