Hạ Minh Chiêu trong lúc nhất thời không thấy được Giản Tấn, lại quay đầu đi xem bức họa kia.
Lối họa này so với họa pháp đương thời có chút bất đồng, thập phần tinh tế, không ngờ Giản Tấn còn có bản lĩnh như vậy.
Nhưng nhìn nhiều vài lần, Hạ Minh Chiêu lại khắc chế không được mà có chút phẫn nộ.
Người trong họa này so với y không giống nhau, mặt mày người nọ vô cùng đơn thuần.
Giản Tấn tựa hồ có nói qua, lúc y bị thương hình như đã mất đi ký ức?
Sau khi mất trí nhớ, tính cách của y có phải hoàn toàn bất đồng so với hiện tại hay không?
Giản Tấn thích rốt cuộc là người mất trí nhớ kia, hay là y của hiện tại?
Hạ Minh Chiêu dùng tay đè đè giữa mày, không để bản thân suy nghĩ nhiều.
Đầu y phảng phất như nứt toạc, Hạ Minh Chiêu nhắm mắt lại, nỗ lực dời sự tập trung sang suy nghĩ chính sự, cuối cùng mới dễ chịu một ít.
Mà lúc này, Giản Tấn đã về tới nhà, nằm ở trên giường không nhúc nhích, Giản Tầm tới tìm hắn, hắn cũng không hống Giản Tầm như ngày thường.
Hôm nay tinh thần lực hao tổn quá độ, hắn cần nghỉ ngơi.
Kỳ thật nghỉ ngơi trong cung cũng được, nhưng nếu hắn ở lại trong cung, về sau hành động sẽ không tiện.
Mấy ngày tiếp theo không cần thượng triều, Hạ Minh Chiêu hẳn sẽ ra tìm hắn, khả năng cao chỉ đến vào buổi đêm, nói cách khác, thời gian ban ngày của hắn đều là tự do.
Giản Tấn nằm trên giường lớn Hạ Minh Chiêu đặc biệt đưa tới ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy trời đã về đêm.
"Đại nhân, nên dùng bữa tối...... Đại nhân hôm nay muốn ăn gì?" Người hầu hạ hỏi.
"Xào mấy món thường ngày, chuẩn bị nhiều thịt chút, lại chuẩn bị thêm chút điểm tâm ngọt đưa đến phòng ta. Nhớ rõ lấy hai phần chén đũa."
Xem canh giờ, Hạ Minh Chiêu rất nhanh sẽ tới......
Giản Tấn đợi không bao lâu, hạ nhân liền bưng tới một bàn đồ ăn, đặt ở phòng hắn rồi đi ra.
Hắn không nhúc nhích đũa, lại cầm giấy bút ra viết vài thứ.
Không bao lâu, cửa phòng hắn liền bị người mở ra, Hạ Minh Chiêu đến.
"Minh chiêu," Giản Tấn cười hỏi, "Ăn gì chưa?" Hắn cảm thấy Hạ Minh Chiêu hơn phân nửa vẫn chưa ăn.
Mỗi lần hắn đều sẽ chuẩn bị ít món ăn, ban đầu Hạ Minh Chiêu không để ý, nhưng về sau, chắc chắn sẽ để bụng rỗng mà đến.
"Không ăn." Hạ Minh Chiêu nói, trực tiếp ở trước mặt Giản Tấn ngồi xuống.
"Mau tới ăn chút, ngươi nói ngươi không kén ăn, ta cho người tùy tiện làm vài món."
"Ta trước kia thích ăn gì?" Hạ Minh Chiêu hỏi, lúc y mất trí nhớ thoạt nhìn rất ngây thơ hồn nhiên, có phải cũng sẽ có sở thích đặc biệt gì đó?
"Khi đó chúng ta ở trong núi, muốn cái gì cũng không có, không bột đố gột nên hồ, được ăn no đã là rất tốt...... Ta chỉ biết ngươi thích ăn ngọt."
Hạ Minh Chiêu đột nhiên liền nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, Giản Tấn chuẩn bị rất nhiều điểm tâm.
Giản Tấn vẫn luôn nhớ kỹ y thích gì, y cũng không biết mình có nên cao hứng hay không?
Bất quá chỉ cần có Giản Tấn bên cạnh, y sẽ không rối rắm nữa, đầu cũng ít đau hơn hẳn.
Giản Tấn đem một chút tinh thần lực ít ỏi vừa mới khôi phục tiêu hao hết ở trên người Hạ Minh Chiêu: Bạn nhỏ nhà hắn cảm xúc hình như rất mãnh liệt, vừa rồi hình như còn có chút ghen? Ăn dấm của ai đây nha?
Giản Tấn cẩn thận nghĩ nghĩ, đầu tua lại đoạn đối thoại vừua rồi, trong giây lát liền bừng tỉnh, Hạ Minh Chiêu hẳn là ăn dấm của y phiên bản mất trí nhớ 5 năm trước.
Này thật là khiến hắn không biết nên nói gì.
"Cơm còn nóng, mau ăn đi." Giản Tấn mở thố cơm bên cạnh.
"Ừm."
Giản Tấn không ở bên người, y hoàn toàn đều không thèm ăn uống, ăn gì cũng chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc, hiện tại đã có Giản Tấn bên người...... cơm vừa được mở ra đã cảm thấy mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
Hạ Minh Chiêu ăn từng chút một.
Giản Tấn một bên ăn, một bên gắp đồ ăn cho y, phát hiện y rất hay gắp thịt.
Ăn thịt rất tốt, bổ sung protein, tăng cường cơ bắp.
Thịt này cũng thật sự rất ngon, hắn trước kia chưa ăn qua món thịt nào được nấu ngon đến vậy.
Giản Tấn cho người chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, Hạ Minh Chiêu ít ăn uống, chỉ ăn một phần năm đã cảm thấy no.
Sau đó y liền nhìn thấy...... Giản Tấn một hơi đem bốn phần năm còn lại ăn sạch.
Khi trước y cảm thấy Giản Tấn ăn uống quá độ là đang làm bộ kháng nghị với mình, thật là suy nghĩ nhiều.
Hạ Minh Chiêu vốn định nói mình vừa xem được bức họa Giản Tấn họa mình, nhưng lại không muốn nhắc tới y phiên bản mất trí nhớ kia, cuối cùng đứng dậy nói: "Đêm xuân khổ đoản...... Chúng ta lăn giường đi!"
Người Giản Tấn ở cạnh hiện giờ, chỉ có y!
Giản Tấn có chút bất đắc dĩ.
"Nếu ngươi mệt, vậy ta tới." Hạ Minh Chiêu nói. Nhìn thấy Giản Tấn, tinh thần y liền chuyển tốt, hiện tại rất có sức lực!
Giản Tấn: "Không cần, ta tới là được!"
Một đêm không nói chuyện.
Chỉ là tinh thần lực đã rách nát của Hạ Minh Chiêu cuốn lấy hắn có chút gấp gáp.
Giản Tấn giúp Hạ Minh Chiêu làm sạch, lại đổi sang hai bộ quần áo mới, sau đó lại dùng tay chân gắt gao cuốn lấy đối phương, lúc này mới bắt đầu ngủ.
Trước lúc ngủ, hắn còn không quên đem viên hạt giống tinh thần đã chôn sâu trong tinh thần lực mình thả ra.
Viên hạt giống tinh thần lực kia vừa được giải phóng đã bắt đầu cọ cọ tinh thần lực Hạ Minh Chiêu, còn liên tục nhảy nhót, Giản Tấn mặc cậu chàng hưng phấn, rất nhanh liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Hạ Minh Chiêu cũng nặng nề mà ngủ, ngủ lúc sau, đột nhiên rơi vào giấc mộng.
Y mơ thấy trên người mình từ đâu xuất hiện một hài tử không ngừng nhảy nhót, đứa nhỏ này một bên nhảy, còn một bên kêu y: "phụ thân, phụ thân!"
Mà ở trong mộng tính tình của y cũng đặc biệt tốt, bị nhảy đến độ khó thở, cũng không chút tức giận, vẫn luôn cười khanh khách mà nhìn đứa nhỏ này......
Đứa nhỏ này, lại có khuôn mặt hao hao Giản Tầm.
Hạ Minh Chiêu đột nhiên tỉnh táo, liền phát hiện cánh tay Giản Tấn đặt ở ngực mình, trách không được luôn cảm thấy có vật gì áp tới mất thở không nổi.
Hạ Minh Chiêu không buồn ngủ nữa, liền từ trên giường đi xuống, phủ thêm một lớp quần áo rồi ra cửa.
Tới ngoài phòng, Hạ Minh Chiêu hỏi: "Đang là giờ nào?"
Lập tức liền có hắc y vệ đang gác đêm đến báo thời gian.
Nếu phải thượng triều, hiện tại y hẳn đã phải rời giường.
Không ngờ y lại ngủ rất sâu.
"Bệ hạ, nhi tử của Giản đại nhân đến." Lại có một hắc y vệ đột nhiên xuất hiện: "Có cần cản cậu ta lại không?"
"Không cần, để cậu ta đến đây." Hạ Minh Chiêu nói.
Y đã quyết định đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho đứa nhỏ này, tự nhiên sẽ phải hiểu biết về tình huống của đứa nhỏ một chút.
Giản Tầm rất nhanh liền đi tới.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Minh Chiêu cẩn thận quan sát đứa nhỏ này.
Giản Tầm còn rất nhỏ, cũng chỉ mới hơn hai tuổi, những hài tử ở tuổi này trước kia y gặp qua đều rất là thiên chân, chỉ biết khóc nháo, đứa nhỏ này lại bất đồng.
Cậu chàng đầy mặt nghiêm túc, mặc kệ là biểu tình hay là tư thái đi đứng đều rất chững chạc, không khác gì ông cụ non.
Nhưng bộ dáng ấy lại xác thật vẫn chỉ là một hài tử.
Đại khái là trời còn chưa sáng, trên đường vẫn còn đọng hơi sương, đứa nhỏ đi đường rất cẩn thận, đến trước mặt y còn thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó ngẩng đầu lên đối mặt với y.
Hạ Minh Chiêu cúi đầu nhìn hài tử chưa đến đầu gối mình: "Sao lại dậy sớm quá vậy?"
"Con ngủ sớm, buổi sáng liền thức dậy sớm."
Đứa nhỏ này nói chuyện trật tự còn rất rõ ràng...... Hạ Minh Chiêu lại hỏi: "Tới tìm cha ngươi?" Bên người cậu ta thế nhưng lại không có một hạ nhân...... Y hẳn là phải tìm một ít người đến đây hầu hạ cậu mới được.
"Không phải, con tới tìm người." Đôi mắt Giản Tầm sáng lấp lánh mà nhìn Hạ Minh Chiêu, ôm lấy chân Hạ Minh Chiêu: "Phụ thân...... con có thể gọi người như vậy không?"
"Có thể."
"Phụ thân." Giản Tầm nước mắt lưng tròng mà nhìn Hạ Minh Chiêu: "Phụ thân người có phải không thích con không?"
Cậu tuy thông tuệ, nhưng vẫn còn nhỏ, lần trước gọi Hạ Minh Chiêu một tiếng phụ thân, Hạ Minh Chiêu không nói hai lời liền chạy, thật sự làm cậu có chút bị tổn thương.
Sau cha lại nói cậu phải giả vờ như bọn họ không phải thân sinh......
Rõ ràng khi trước cha vẫn luôn nói, tìm được phụ thân rồi liền có hai người thương cậu, thế mà không phải vậy....
"Không có, ta rất thích con." Hạ Minh Chiêu nói.
Y hiện tại xác thật rất thích đứa nhỏ này.
"Vậy phụ thân người ôm con một cái."
Hạ Minh Chiêu chưa bao giờ ôm hài tử, chần chờ một lát, vẫn đem hài tử từ trên mặt đất ôm lên.
Đứa nhỏ này, tương lai sẽ là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng không thể quá mức mềm yếu, còn phải học thêm một chút đồ vật...... Hạ Minh Chiêu đang cân nhắc biện pháp để cho đứa nhỏ này hiểu chuyện một chút, không nên đòi người ôm, Giản Tầm đột nhiên thò lại gần, hôn y một ngụm.
Hạ Minh Chiêu chỉ cảm thấy trên mặt như bị điện giật, động cũng không dám động.
Giản Tầm lại ôm lấy y: "Phụ thân, con cũng thích người, con yêu nhất là người với cha."
Giản Tấn giáo dục hài tử đều là dùng những tư tưởng mà hắn nhận thức ở tinh cầu tương lai.
Ở đó đặc biệt thiếu hài tử, cơ hồ mọi người đều dùng cả sinh mạng mà bảo bọc, thương yêu hài tử, cũng luôn biểu lộ tình thương đó ra ngoài, hắn bình thường đều luôn nói lời yêu với Giản Tầm.
Giản Tầm liền cũng không keo kiệt mà đối với Hạ Minh Chiêu biểu đạt yêu thích.
Hạ Minh Chiêu đã hóa ngốc.
Y như thế nào cũng chưa nghĩ đến, mình thế nhưng còn gặp được chuyện này, đứa nhỏ này...... Này......
Y luôn luôn chán ghét cùng người khác thân cận, ngoại trừ Giản Tấn đứa nhỏ này là người thứ 2 y không chán ghét.
"Phụ thân." Giản Tầm nhận thấy Hạ Minh Chiêu hiện tại xác thật không chán ghét mình, liền ôm lấy cổ Hạ Minh Chiêu cọ cọ.
Hạ Minh Chiêu lại giật mình một cái, cuối cùng tìm lại giọng nói của mình: "Con như thế nào lại đối với người khác làm loại sự tình này!"
Giản Tầm không rõ nguyên do mà nhìn phụ thân.
"Không thể tùy tiện thân cận với người khác." Hạ Minh Chiêu nói.
"Con biết, con chỉ thân cận cha và phụ thân." Giản Tầm nói, lại ở trên mặt Hạ Minh Chiêu hôn một cái. Phụ thân hình như rất thích?
Gần đây cha vẫn luôn cùng phụ thân ở bên nhau, đều không để ý tới cậu, hiện tại cậu muốn cùng phụ thân ở bên nhau!
Mắt nhỏ Giản Tầm sáng lấp lánh mà nhìn Hạ Minh Chiêu.
Hạ Minh Chiêu ôm hài tử đi hai bước, có chút không biết phải làm thế nào cho phải.
"Hồi cung."
Hắc y vệ lập tức liền đi theo.
Hạ Minh Chiêu đi một đoạn, mới ý thức được không đúng—— y vì cái gì muốn mang theo Giản Tầm hồi cung?
Cũng may y rất nhanh đã tự đưa cho bản thân một nguyên nhân, y mang theo Giản Tầm hồi cung, là vì hảo hảo dạy dỗ Giản Tầm, hơn nữa Giản Tầm không hiểu sao lại cùng y thân cận, nếu là đem Giản Tầm lưu lại bên người Giản Tấn, Giản Tầm khẳng định sẽ cùng Giản Tấn thân cận.
Y không vui.
Hạ Minh Chiêu lạnh mặt, đi nhanh về phía trước.
Hắc y vệ theo sau vô cùng lo lắng, không biết vì sao Hạ Minh Chiêu lại sinh khí, nhưng Giản Tầm một chút cũng không sợ Hạ Minh Chiêu: "Phụ thân, người cùng con lớn lên rất giống nhau!"
"Con là giống ta." Hạ Minh Chiêu nói.
"Đúng, là con giống người, cha nói hắn là chiếu theo bộ dáng của phụ thân, đem ta nặn ra."
Hạ Minh Chiêu: "......"
Giản Tấn không ngờ lại cùng hài tử nói hươu nói vượn?
Hạ Minh Chiêu nhìn về phía hài tử trong ngực mình: "Ta đem con mang đi...... Con không sợ ta?"
"Người là phụ thân mà!"
Hạ Minh Chiêu đột nhiên phát hiện, đứa nhỏ này thật sự rất biết ăn nói.
So với Tần Vương ăn nói khéo hơn không biết bao nhiêu lần.
Bọn họ nói chuyện, rất nhanh đã tiến vào hoàng cung, Trương tổng quản đã đứng ở cửa nghênh đón.
Nhìn thấy Hạ Minh Chiêu ôm Giản Tầm, Trương tổng quản đầy mặt kinh ngạc.
Gã mấy ngày này đều nghĩ, Giản Tầm là nhi tử của bệ hạ vẫn chưa thể khẳng định được.
Bất quá người vô căn như gã, hoặc là bởi vì bản thân không thể sản sinh ra hậu đại mà chán ghét hài tử, hoặc là sẽ đặc biệt đặc biệt thích hài tử, mà gã vừa lúc là người vế sau, cho nên đối với Giản Tầm ngoan ngoãn như vậy, vẫn là không nói nên lời nào gây khó dễ cậu, thậm chí còn nguyện ý tự mình chăm sóc.
Nhưng hiện tại...... Bệ hạ thế nhưng ôm Giản Tầm, đứa nhỏ này chỉ sợ quả thật đúng là hài tử thân sinh của bệ hạ!
"Đứa nhỏ này về sau chính là tiểu hoàng tử...... Hảo hảo chiếu cố." Hạ Minh Chiêu định đem hài tử đưa cho Trương tổng quản.
Giản Tầm ôm lấy cổ Hạ Minh Chiêu không chịu bỏ: "Con muốn cùng phụ thân ở bên nhau."
"Ta có việc......"
"Cha có thể cùng phụ thân ở bên nhau, vì cái gì con thì không được?" Giản Tầm có điểm ủy khuất.
Hạ Minh Chiêu thấy cậu ủy khuất, hận không thể đáp ứng hết mọi yêu cầu của cậu: "Vậy con cứ ở cùng ta, nhưng phải ngoan."
"Con rất ngoan!" Giản Tầm gật đầu, tinh thần lực cũng ôm lấy tinh thần lực Hạ Minh Chiêu cọ cọ.
Hạ Minh Chiêu đột nhiên cảm thấy ở cùng đứa nhỏ này thế mà cũng có thể giảm bớt cơn đau đầu.
"Ngươi đi chuẩn bị một ít món...... Tuổi này hài tử thích cái gì?" Hạ Minh Chiêu hỏi.
Trương tổng quản lập tức phân phó người đi chuẩn bị món ăn, lại nói: "Bệ hạ, hay là ta cho người đi chế tạo một ít đồ chơi? Còn có, tiểu hoàng tử hẳn là thích người khác bồi hắn chơi."
"Ta không cần người khác chơi với ta! Ta thích đọc sách!" Giản Tầm nói.
"Ngươi cho người đi chế tác vài món đồ chơi, lại chuẩn bị một ít văn thư mà tiểu hài tử có thể xem." Hạ Minh Chiêu nói.
Trương tổng quản đi rồi, Giản Tầm lại đối với Hạ Minh Chiêu nói: "Phụ thân, con còn muốn ăn điểm tâm, ăn thật nhiều điểm tâm."
"Được." Hạ Minh Chiêu đáp ứng, lại cho người đi chuẩn bị một chút điểm tâm.
Giản Tầm cười rộ lên, bộ dáng cực kỳ giống Hạ Minh Chiêu khi xem bức họa hôm qua.
Cha cậu bình thường đều bắt cậu phải ăn nhiều món chính, chỉ cho ăn một ít điểm tâm, hôm nay cậu khẳng định có thể ăn càng nhiều điểm tâm!
Giản Tầm ở trong cung đối với phụ thân làm nũng, Giản Tấn bên này mới rốt cuộc tỉnh dậy.
Vừa tỉnh liền phát hiện bạn lữ nhà mình mang theo hài tử chạy...... Cũng tốt.
Hắn còn phải đi thực hiện việc hôm qua đã đáp ứng với Hạ Minh Chiêu!