Editor: Gió
Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute
—
Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Nghiên Nguyệt gửi tin nhắn cho đầu bếp, nói rằng hôm nay không cần phải chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Cô lấy bánh kem trong tủ lạnh ra, hâm nóng thêm một ly nữa, bánh kem lạnh và sữa bò nóng là bữa sáng của cô, ăn vị kem thơm ngọt vào miệng nhưng lại cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
Nhưng có những lúc hôn nhân cần phải duy trì vẻ hoà bình ngoài mặt.
Ăn được một phần của chiếc bánh, cô cất chỗ còn lại vào tủ lạnh.
Đã đến tháng ba, trời càng nhanh sáng hơn, lúc Chung Nghiên Nguyệt ra khỏi nhà những tia nắng ban mai đã chiếu xuống rồi.
Đến trước tòa nhà Lạc Mông, một chiếc xe đen sang trọng lái về phía cô, chặn đường lái vào hầm đỗ xe.
Chung Nghiên Nguyệt chỉ đành nhấn phanh xe, nhưng không hạ cửa sổ xuống.
Chủ tịch Chung nghe ngóng được con gái đến công ty sớm, vì vậy trời vừa sáng ông đã đợi ở đây rồi. Ông đã tự chuẩn bị tâm lý nhiều tháng nay, thấy sinh nhật con gần đến, nếu còn không xin lỗi, bà xã lại sẽ lấy giấy tờ ra đòi ly hôn với ông.
Con gái không mở cửa sổ ra, ông chỉ đành xuống xe.
Chung Nghiên Nguyệt cũng xuống xe, bố chặn ngay trước xe cô, không thể lái vào hầm để xe được, cô bèn mặc kệ chiếc xe, cũng không thèm cầm chìa khoá.
“Nghiên Nguyệt.”
Chung Nghiên Nguyệt không đáp lại, lách ngoài qua bên cạnh ông.
Chủ tịch Chung kiềm chế lại tính khí, “Bố sai rồi, sau này bố sẽ không quản chuyện của con nữa. Đừng cứ không buông bỏ cho bản thân mình, nên về nhà hãy về nhà, mẹ con ngày ngày nhắc đến con, hai tháng nay không có ngày nào ngủ ngon được cả.”
Chung Nghiên Nguyệt ngừng bước chân lại, “Bố mẹ hai tháng ngủ không ngon đã không chịu được, ba năm rưỡi qua con chưa từng ổn chút nào nhưng cũng không thấy bố mẹ cảm thấy đáng thương cho con. Con buồn, hai người cảm thấy là dở hơi, nhưng hai người khó chịu lại là chuyện vô cùng lớn lao.”
Chủ tịch Chung khẽ mở miệng nhưng nhất thời lại nghẹn lời.
“Ba năm rưỡi qua bố chưa từng cảm thấy là mình sai, bây giờ xin lỗi là vì con đã gả cho một người bố hài lòng, bố mẹ sợ con ly hôn làm xấu mặt hai người, ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn Vạn Duyệt. Bố cứ yên tâm, con sẽ không tùy tiện ly hôn, không ly hôn không phải bởi vì mặt mũi của hai người, con chỉ vì chị con mà thôi.”
“Bây giờ con sống như thế nào hai người chắc cũng biết, vì vậy đừng cưỡng cầu con phải tha thứ cho hai người, phải về nhà tỏ ra vui vẻ hạnh phúc.”
“Làm người không thể tham lam như vậy, cho dù hai người có là bố mẹ con đi chăng nữa.”
“Ba năm rưỡi qua, mỗi ngày con đều đau khổ lê lết trôi qua.”
Chung Nghiên Nguyệt đột nhiên cảm thấy nói những lời này không có bất kỳ ý nghĩa gì, cuộc trò chuyện cũng kết thúc tại đây, cô nhanh chóng đi vào tòa nhà của Lạc Mông.
Một tuần trước khi chia tay với Đàm Phong, hai người vẫn sống rất hạnh phúc.
Tuần ấy cô đi London công tác, đi sáu ngày mới trở về, trước ngày trở về cô có nửa ngày rảnh rỗi nên có đi chọn nhẫn.
Về đến chung cư, cô dọn dẹp lại căn nhà nhỏ, đợi Đàm Phong trở về.
Một tuần không gặp, cô tưởng rằng chào đón cô sẽ là cái ôm và những nụ hôn, trước kia mỗi lần cô đi công tác về đều sẽ như vậy, những lúc anh rảnh còn sẽ mua hoa đi đón cô.
Nhưng tối hôm ấy, cô không đợi được cái ôm như trong suy nghĩ, mà lại là một lời chia tay.
Anh không nói đùa với cô, nghiêm túc đề nghị chia tay, cô sững sờ một hồi lâu không nói nên lời, cảm giác như sét đánh giữa trời xanh.
Bây giờ nghĩ lại, tuần cô đi công tác ấy chắc chắn bố lại đến tìm anh. Không biết đây đã lần bao nhiêu bố tìm anh, lần thứ bao nhiêu dẫm đạp lên lòng tự trọng của anh nữa
Lúc ấy có lẽ anh đã không còn nhìn thấy hy vọng, có lẽ cũng đã mệt rồi.
Chỉ là cô không biết được sự tình.
Cô tưởng rằng anh chia tay là bởi vì áp lực lớn, điều bất đồng duy nhất giữa cô và Đàm Phong là ở nước ngoài hay về nước phát triển, cô muốn ở lại nước ngoài, cô rất thích công việc với chức vụ ở công ty lúc ấy.
Vốn dĩ Đàm Phong định về nước, bởi lúc rảnh rỗi có thể chăm sóc được bố mẹ, nhưng cô muốn ở nước ngoài, anh vì cô mà ở lại Manhattan.
Anh và cô nghiêm túc bàn bạc về tương lai, đợi sau khi ổn định sẽ đón bố mẹ anh qua. Chị cô cũng từng nói, nếu như bố mẹ Đàm Phong không muốn ra nước ngoài, chị sẽ giúp họ chăm sóc, để cô và Đàm Phong yên tâm công việc.
Đàm Phong không muốn dùng tiền của cô mua nhà, cô hiểu được, bởi vì hầu như tiền trên tay cô đều là tiền tiêu vặt bố mẹ cho, vì vậy cô cũng không dùng tiền của bố nữa, muốn cùng bố ngả bài rằng sẽ cùng Đàm Phong tiết kiệm tiền kết hôn, lúc đó cô cảm thấy bố nhất định sẽ rất tán thưởng người con rể như Đàm Phong.
Năm thứ ba ở bên nhau họ có mua được một căn chung cư nhỏ.
Nhà không đủ lớn, Đàm Phong luôn cảm thấy đã để cô phải chịu thiệt thòi.
Năm thứ tư ở bên nhau, danh tiếng của Đàm Phong trong giới đầu tư đã vang dội, cũng kiếm được một khoản tiền lớn từ việc đầu tư cá nhân, ở nơi tấc đất tấc vàng như Manhattan, anh đổi cho cô một căn chung cư lớn hơn.
Nhưng ngay lúc cô tưởng rằng họ sắp kết hôn rồi anh lại đề nghị chia tay.
Sau khi chia tay, cô đau lòng vài ngày không ngủ được, ngẫm nghĩ lại bản thân, liệu có phải đã không thông cảm cho anh, vô hình chung đem lại áp lực lớn hơn cho anh hay không.
Bởi vào ngày sinh nhật của cô năm ấy, bố cô có tặng cô một chiếc du thuyền xa hoa làm quà sinh nhật, mà cô và Đàm Phong vẫn phải trả khoản nợ vay tiền mua nhà.
Một chiếc du thuyền đủ để mua được năm, sáu căn chung cư.
Hai tháng sau cô vẫn chưa buông được, bỏ sự cao ngạo đến tìm anh đề nghị quay lại. Cô cũng hoàn thành hạng mục mình phụ trách, sau khi nộp đơn từ chức cho công ty, định cùng anh về nước.
Điều khiến cô hối hận nhất đó chính là đã tìm anh để đề nghị quay lại, nếu như cô không đi tìm anh thì cũng sẽ không biết anh đã thích người khác rồi.
Mới chia tay được hai tháng, anh nhìn cô giống như người xa lạ, trong đôi mắt ấy không có một chút tình cảm nào. Anh không biết rằng, trong lúc anh giải thích sở dĩ mình đối tốt với Giản Hàng là bởi thầy Giản đối với anh ân nặng như núi, ánh mắt anh có chút do dự, bởi anh đã nói dối.
Ở bên nhau bốn năm anh chưa từng nói dối lần nào, cô cảm nhận ra được.
Lúc ấy cô tưởng rằng khi hai người chưa chia tay anh đã phản bội, lòng tín nhiệm vụn vỡ trong giây lát. Cô có thể chấp nhận lý do bởi vì tính cách không hợp mà chia tay, cảm tình nhạt rồi chia tay, nhưng không thể chấp nhận được việc anh phản bội.
Sự lừa dối phản bội khiến cô đau khổ hơn hai năm, vậy mà rõ ràng bố biết rõ sự thật không phải như vậy nhưng lại im lặng thậm chí ngầm thừa nhận rằng Đàm Phong đã phản bội cô.
Vừa nghĩ đến từng giây từng phút trong bốn năm ấy, nghĩ đến việc Đàm Phong đã vì cô mà đánh đổi nhiều đến thế, cô không tin anh lại tàn nhẫn với cô như vậy, nhưng sự thật lại bày ra ngay trước mắt.
Cô không thể thuyết phục bản thân rằng anh là một người đàn ông tốt.
Cô trong giãy dụa trong đau khổ, càng đắm càng sâu, ngoài chị gái ra, bố mẹ căn bản không để ý đến cảm nhận của cô, nói rằng tình cảm cũng không mài thành cơm ăn được.
Nếu như lúc ấy bố không chia rẽ cô và Đàm Phong, cô và anh có lẽ đã kết hôn từ sớm, không chừng cô cũng lên chức làm mẹ rồi.
Nhưng bây giờ thì sao.
Cuộc sống của cô đau đớn khổ sở.
Cũng không có ai có thể đối tốt với cô như Đàm Phong được nữa.
—
Hôm nay Tề Chính Sâm thất thần hai lần, một lần trong cuộc họp, một lần trong lúc thư ký đang báo cáo công việc, thời gian thất thần không lâu, cũng chỉ bốn, năm giây ngắn ngủi, nhưng trước đây tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Anh vẫn đang nghĩ về chiếc bánh kem giảm giá kia.
Giảm giá vì sợ ngày hôm đó bán không hết.
Những năm này anh chỉ đối tốt với một mình Hứa Như Ý, chỉ biết được sở thích của cô, vậy nên bù đắp cho Chung Nghiên Nguyệt ra sao, quả thực làm khó anh.
Việc anh đối tốt với Hứa Như Ý đã thành một thói quen, cũng cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Hứa Như Ý giống với Chung Nghiên Nguyệt vậy, trong nhà có hai chị em, tuy nhiên cô là chị, còn có một em gái nhỏ hơn mình ba tuổi.
Hồi nhỏ Hứa Như Ý không ngọt ngào đáng yêu, không biết làm người lớn vui vẻ, không phải bố mẹ không yêu cô, chỉ là trong vô hình đã thiên vị người em gái biết ăn nói của cô hơn.
Có lần cô chịu uất ức khóc trước mặt anh, không phải là chuyện gì lớn, cô chỉ muốn bố mẹ thiên vị cô vô điều kiện một lần, nhưng bố mẹ chưa từng làm được.
Từ lúc ấy trở đi anh bèn đối tốt với mình cô, từ lúc mười mấy tuổi cho đến tận bây giờ. Cô cũng rất ỷ lại vào anh, có thể là do đã quá quen thuộc, cô ỷ lại anh là kiểu ỷ lại vào người thân.
Anh không biết sau này liệu cô có gặp một người đàn ông sẽ thiên vị cô như anh hay không, cũng lo lắng rằng nếu như cô chịu uất ức thiệt thòi thì phải làm sao.
Bởi vậy mà phớt lờ mất Chung Nghiên Nguyệt.
Lúc này thư ký gõ cửa bước vào.
Tề Chính Sâm nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan làm rồi, “Có chuyện gì vậy?”
Thư ký nói: “Thư ký của Tưởng tổng gọi đến, anh ấy muốn hỏi tối nay anh có thời gian hay không.”
Tề Chính Sâm: “…..”
Tưởng Thịnh Hoà vì muốn thu thập mô hình mà điên rồi, ngày ngày nghĩ cách lừa anh chơi bài, anh không nhận điện thoại của cậu ta, cậu ta lại để Lạc Kỳ gọi qua.
“Cô nói với Tưởng Thịnh Hoà rằng dạo gần đây tôi không rảnh.”
Anh lại gọi cho quản lý hội sở, “Các anh cho biển số xe của Tần Mặc Lĩnh và Tưởng Thịnh Hoà xoá khỏi hệ thống nhận diện mở cửa, sau này không được phép cho xe của họ tiến vào.”
Quả thực anh không muốn uống nước ngọt có gas nữa.
Hôm nay Tề Chính Sâm tăng ca đến bảy giờ rồi về nhà, trên đường anh nhớ ra gần đây bộ phận số Bốn của Lạc Mông tung ra bản mô hình ‘Ngày xuân’.
Anh chia sẻ bài đăng về hoạt động trúng thưởng của bộ phận số Bốn, ủng hộ Lâm Kiêu cũng như công ty.
Bản ‘Tuyết đông’ của ‘Tiên nữ bọt gas’ trước đó, Chung Nghiên Nguyệt có chia sẻ bài viết về hoạt động của bộ phận số Bốn, vận may không tồi nên trúng một bộ, cô đem mô hình về bày trong phòng yoga của mình.
Về đến nhà, căn nhà là một mảnh tối om, Tề Chính Sâm bật tất cả đèn lên.
Trước đây anh không cảm thấy chung cư rộng, nhưng từ khi Chung Nghiên Nguyệt nói nơi này quá lớn, anh cũng cảm thấy nó quá mức rộng rãi trống trải, chỉ một phòng bếp và khi đa năng đã đủ cho hơn mười người mở tiệc tụ tập.
Tề Chính Sâm bận đến 11 giờ, Chung Nghiên Nguyệt vẫn chưa trở về.
Anh về phòng ngủ đi tắm, vừa tắm xong tắt vòi hoa sen đi, anh nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh.
Trong phòng ngủ chỉ được bật chiếc đèn tường, ánh đèn rất mờ, chiếc rèm treo trên cửa sổ sát đất được mở ra. Chung Nghiên Nguyệt đặt ly nước lên bàn trà, sau đó ngồi xuống sô pha ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Điện thoại rung lên, cô để ý qua.
Là chuông báo thức nhắc cô chia sẻ hoạt động trúng thưởng mô hình của bộ phận số Bốn.
Tề Chính Sâm đi ra từ phòng tắm, đai áo choàng tắm chưa được thắt, anh vừa đi vừa tuỳ ý buộc lại.
“Em vừa về đấy à?” Anh hỏi một câu thừa thãi.
“Ừm.” Chung Nghiên Nguyệt đặt điện thoại xuống, đi vào phòng quần áo lấy đồ ngủ.
Tề Chính Sâm cũng đi theo cô đến cửa phòng quần áo, do dự bài giây.
Chung Nghiên Nguyệt thấy anh muốn nói lại thôi, “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
“Ừm.” Tề Chính Sâm đang nghĩ làm sao để bù đắp lại cho cô, “Hôm nào em được nghỉ vậy? Gần đây Đàm Mạc Hành có quay một bộ phim mới, tôi đưa em qua ghé thăm.”
Chung Nghiên Nguyệt không có bất kỳ sự kinh ngạc nào mà chỉ cảm thấy không giống với bình thường, chắc là có liên quan đến Hứa Như Ý, cô hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn cùng tôi theo đuổi thần tượng vậy?”
Tề Chính Sâm thành thật: “Hôm qua mua cho em chiếc bánh kem giảm giá nên trong lòng bứt rứt không yên.” Ngay cả trách nhiệm cơ bản của một người chồng anh cũng không làm được.
“Bánh kem có phải được giảm giá hay không cũng không sai, tâm ý không ‘giảm bớt’ đi là được.” Chung Nghiên Nguyệt tiện tay lấy một bộ đồ ngủ, đóng tủ quần áo lại, “Gần đây tôi bận nên không theo đuổi thần tượng, cảm ơn anh.”
“Là bởi Đàm Phong từng cùng em theo đuổi thần tượng sao?”
“Không có liên quan đến anh ấy. Có rất nhiều người từng cùng tôi đi theo đuổi thần tượng. Chị gái cũng từng đi cùng, có lần Tần Tỉnh còn đưa tôi đến hậu trường của buổi lễ thời trang chụp ảnh cùng với Đàm Mạc Hành, tôi cũng cùng đi với bạn bè nữa.”
Tề Chính Sâm muốn hỏi, vậy tại sao lần này không đi, nhưng lại không nói thành lời.
Chung Nghiên Nguyệt muốn nói trước vài lời, tránh việc sau này có những hiểu lầm không cần thiết, “Chúng ta vẫn nên tiếp tục duy trì khoảng cách như vậy đi, gần hơn rồi dễ mất cân bằng. Hôm nay anh cùng tôi đi theo đuổi thần tượng, ngày mai cùng tôi ăn cơm, ngày kia đưa tôi đi xem phim, lâu rồi tôi sẽ ỷ lại vào anh. Một khi ỷ lại vào anh rồi tôi sẽ trở nên hẹp hòi, đến lúc ấy nhất định không vừa mắt việc anh đối tốt với người phụ nữ khác, như vậy sẽ có mâu thuẫn tranh cãi. Đến lúc đó anh cũng sẽ chê tôi phiền.”
Khoảng cách như bây giờ vừa đủ, không có hoang tưởng thì sẽ không có hy vọng chờ mong, cũng sẽ không có thất vọng.
Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tề Chính Sâm đứng nguyên tại chỗ nửa phút đồng hồ, sau đó đi đến đầu giường bên phía cô, cất lọ Melatonin ở trong tủ kia đi.
Hơn bốn mươi phút trôi qua, Chung Nghiên Nguyệt mới từ nhà tắm bước ra.
Tề Chính Sâm đang ngồi trên sô pha xem điện thoại, đọc vài bài tin tức, nội dung bài báo không dài, bình thường chỉ cần mười phút đã đọc xong, nhưng hôm nay anh lại mất hơn bốn mươi phút.
Chung Nghiên Nguyệt lo lắng tối nay không ngủ được, cảm thấy uống hai viên thuốc sẽ đảm bảo hơn.
Cô mở ngăn kéo tủ tìm Melatonin nhưng không tìm thấy.
Tề Chính Sâm đi qua, “Em không cần phải tìm nữa.”
Chung Nghiên Nguyệt không hiểu chuyện gì, nhìn về phía anh.
Tề Chính Sâm nói: “Tôi đã cất rồi, đã nói với em rằng đừng ỷ lại vào thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ giấc ngủ, sau này sẽ ngày càng nghiêm trọng.”
Chung Nghiên Nguyệt tranh luận có cơ sở, “Tình trạng của tôi bây giờ khá đặc biệt, điều tiết lại được rồi sẽ không uống nữa.” Cô đưa tay ra, “Đưa thuốc cho tôi.”
Tề Chính Sâm không định đưa cho cô, “Nếu không ngủ được tôi sẽ nói chuyện với em.”
Anh và cô từng trò chuyện một lần, câu chuyện đều xoay quanh Hứa Như Ý. Chung Nghiên Nguyệt đấu tranh trong giây lát, nhìn vào mắt anh, “Tôi không muốn nói chuyện, không muốn nghe anh nói về Hứa Như Ý, sau này anh có tiếp tục đối tốt với cô ấy cũng không cần phải đặc biệt giải thích với tôi, tôi sẽ không can dự. Xin lỗi, nhưng cũng cảm ơn ý tốt của anh.”
Cổ họng Tề Chính Sâm đắng chát, “Không phải nói về cô ấy.”