Trong giới thương trường, giữa biết bao tập đoàn tên tuổi lẫy lừng, nhất định phải kể đến tập đoàn thương mại Sở thị. Chỉ mới thành lập năm năm, Sở thị đã trở thành một trong những cái tên vững mạnh và có sức ảnh hưởng nhất. Không những vậy, tổng giám đốc của tập đoàn nọ là một doanh nhân trẻ mới 26 tuổi nhưng vô cùng tài giỏi. Đó là Sở Cận Thiên.
Sở Cận Thiên sở hữu tất cả ước mơ của bao nam nhân: ngoại hình, tiền tài, danh vọng và là khát vọng của rất nhiều nữ nhân. Vừa bước xuống chiếc xe BMW xa xỉ, hắn đã là tâm điểm của buổi tiệc. Hắn mặc bộ comple đen tuyền, tôn lên dáng người cân đối hoàn mĩ, tay trái đeo chiếc đồng hồ bạc đắt tiền. Gương mặt khí suất, gọng kính vàng không thể che lấp hết ngũ quan đẹp đẽ như trong tranh, mỗi cử chỉ của hắn đều toát lên sự cao quý của một bậc vương giả.
Có mấy tiểu thư đã kích động hét lên, vài người trông chín chắn hơn thì cũng không kiềm nổi tò mò mà liếc liếc mắt nhìn. Đối với phản ứng của bọn họ, Sở Cận Thiên lịch sự mỉm cười, khẽ phân phối với thư kí đi cùng vài chuyện rồi đường hoàng bước vào sảnh chính nhà hàng. Thư kí nữ tên Tịch Nguyệt nhanh nhẹn ghi nhớ điều cần lưu ý rồi theo sau ông chủ tham nhập bữa tiệc sang trọng.
Có vài cô gái xinh đẹp đã vội đến bắt chuyện với Sở Cận Thiên. Thiếu nữ đương tuổi thanh xuân, đẹp đẽ như đoá hồng đượm sương mai, diện những bộ đầm lộng lẫy sực nức hương hoa vây lấy xung quanh hắn.
"Sở Cận Thiên, sao anh bảo không tới? Làm em suýt nữa đã không dự tiệc rồi. Bây giờ anh nhất định phải bồi thường cho em!" Một cô gái dung nhan mĩ miều bạo gan mà khoác lấy tay hắn, chu chu đôi môi đỏ thắm nũng nịu nói.
Sở Cận Thiên thoáng sững người, nhưng lập tức nở nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng gỡ cánh tay cô gái, "Xin lỗi em, Từ Linh. Hôm nay anh có vài việc quan trọng cần bàn bạc với cha em. Để khi khác anh mời em ăn cơm nhé?"
Từ Linh nhanh chóng bị sự dịu dàng của hắn làm mềm lòng, nói thêm vài lời hứa hẹn với hắn nữa rồi mới miễn cưỡng buông tay. Những tiểu thư khác cũng lần lượt bị Sở Cận Thiên khéo léo mời đi. Song, trong phút chốc không ai để ý, gương mặt hắn thoáng hiện lên sự chán ghét và ghê tởm, cánh tay vừa bị ôm hơi run rẩy. Tuy khinh thường nhưng vì bọn họ còn giá trị lợi dụng, hắn vẫn có thể trưng ra sự dịu dàng giả dối kia. Sở Cận Thiên khẽ mỉm cười, bình thản tiếp tục bàn chuyện làm ăn với những đối tác quan trọng.
Cách nửa đêm chỉ khoảng nửa tiếng, Sở Cận Thiên mệt mỏi bước vào trong xe chuẩn bị về nhà. Bây giờ hắn không cần mang cái mặt nạ giả tạo kia nữa. Nới lỏng cà vạt, tháo mắt kính xuống, hắn vuốt tóc mái thả tự nhiên, khiến cho lớp mặt nạ đạo mạo bỗng biến mất, thay vào đó là diện mạo của bạo vương tràn ngập hơi thở hoang dại. Thư kí lái xe nhìn vào kính chiếu hậu thấy sắc mặt giám đốc không tốt, biết điều mà im lặng lái xe.
Sở Cận Thiên lấy điện thoại ra, ấn vào dãy số quen thuộc. Chưa đến năm giây đã có người bắt máy. Giọng nói khàn khàn, nhẫn nhịn và có hơi run rẩy, "... A lô?"
Sự mệt mỏi thoáng chốc biến mất, trên môi hắn câu lên nụ cười hài lòng, "Có nhớ tôi không?"
Im lặng chừng vài giây, người bên kia đầu dây mới khẽ thở dài, trả lời, "Nhớ..."
"Giờ này chưa ngủ? Có phải đang chờ tôi không?"
"Phải." Máy móc đáp.
Sở Cận Thiên không che giấu nổi vui sướиɠ nữa, bật cười một cái, "Ngoan lắm. Hôm nay tôi đi dự tiệc họp tác với vài cổ đông. Thật sự là phiền phức vô cùng, mấy cô nàng... ha ha... không ngừng bu quanh tôi câu dẫn. Còn mấy tên khác nữa, một lời cũng là nịnh nọt, lấy lòng tôi..."
Đầu dây bên kia, Sở Mặc mệt mỏi lắng nghe, trong lòng không khỏi đau xót. Quả nhiên, không ai ngờ được Sở Cận Thiên đĩnh đạc hằng ngày chỉ là vỏ bọc giả tạo, sự thật hắn là con người âm hiểm như thế. Hắn có thể dịu dàng với bất cứ ai, nhưng một khi đã lợi dụng đủ chắc chắn sẽ không thương tiếc vứt bỏ. Mấy cô bé kia thật đáng thương, đã bị hắn lừa gạt hết rồi.
Sở Mặc chán nản gác máy làm sự hào hứng của Sở Cận Thiên phút chốc biến mất. Hắn tắt điện thoại đi, gương mặt không để lộ biểu cảm gì mà chỉ nở nụ cười nhạt. Đeo lại kính, hắn bảo thư kí đang run bắn lái xe nhanh hơn, lòng tràn ngập chờ mong trở về gặp bảo bối.
Trong khi ấy, Sở Mặc đang cùng một người đàn ông khác hôn môi. Căn phòng tối mịt mù quanh năm ảm đạm vang lên tiếng miệng lưỡi giao triền, tiếng nước chậc chậc dây dưa không dứt.
"Đừng... Nghiêm Phong..."
Sở Mặc đẩy nam nhân tên Nghiêm Phong ra, tuy vậy lực đạo đối với hắn cũng chỉ như mèo quào. Hắn một tay túm lấy eo kéo Sở Mặc vào lòng mình, một tay đặt sau gáy y khiến y phải tiếp tục cùng hắn hôn. Sở Mặc không dám tiếp tục kháng cự, đành lẩm bẩm vài tiếng rồi cam chịu để hắn công chiếm hết khoang miệng mình.
Người kia không chút lưu tình vừa cắn vừa mυ'ŧ, chẳng mấy chốc đã có vị máu tanh ngọt dâng lên. Nụ hôn mang đầy tính chiếm hữu và thô bạo như muốn nuốt cả Sở Mặc vào bụng.
"Anh hai gọi?" Sở Nghiêm Phong khẽ tách đôi môi Sở Mặc ra, sau đó nhay cắn cần cổ non mịn của y.
"Ừm... A! Nhẹ, nhẹ thôi..." Sở Mặc run rẩy đáp. Đôi môi đã bị hôn đến sưng tấy rướm máu, y vùng vẫy cố tránh khỏi những cái cắn điên dại của Sở Nghiêm Phong nhưng bất thành. Hậu quả là từ cổ đến vai tràn ngập vết cắn hôn tàn nhẫn. "Đừng... được không? Lát nữa Cận Thiên và Triết sẽ về."
Sở Nghiêm Phong dừng lại, nhìn gương mặt đỏ bừng và đôi mắt nhạt nhòa của y. Quanh khóe mắt, hắn đã có thể thấy những vết nhăn mờ mờ, biểu hiện cho cái tuổi trung niên cằn cỗi. Hắn không trả lời Sở Mặc, đè y xuống giường, cẩn thận dùng tay miết theo đường nét ngũ quan y.
Người này quả thật đã không còn trẻ nữa. Khuôn mặt vốn mang nét thanh tú, nhưng vì tuổi tác rồi dần trở nên mờ nhạt, trở thành một nam nhân lớn tuổi vô cùng bình thường. Hằng ngày, gặp biết bao nam thanh nữ tú thanh xuân rạng ngời, thế mà hắn chơi một lần cũng nhanh thấy chán ngán. Dù họ có xinh đẹp bao nhiêu cũng không để lại ấn tượng trong lòng hắn. Hắn hiểu rõ, trong tim mình đã bị hình ảnh cái người vừa già vừa không có tí hấp dẫn kia chiếm hết.
Sở Mặc rất gầy, gầy đến mức xanh xao, thiếu sức sống. Sở Nghiêm Phong ôm hắn rõ ràng cảm thấy thô cứng, không thoải mái như khi ôm phụ nữ. Nhưng hắn thật sự mê luyến vị đạo của y, thanh thoát, sạch sẽ như cỏ non, không nồng nặc như mùi nước hoa hắn vốn chán ghét. Từ rất lâu rồi, Sở Nghiêm Phong hỏi y dùng sữa tắm gì mà có hương thơm ấy, y đều chỉ dịu dàng xoa đầu hắn rồi bảo, "Thơm sao? Chỉ là hàng rẻ tiền thôi."
Sở Mặc không nói, hắn cũng biết rằng đó là mùi của riêng y. Mùi hương dù là sử dụng sữa tắm rẻ tiền hay cao cấp cũng không đem lại được. Đồng thời cũng khiến cho ba anh em bọn họ không cưỡng lại được mà muốn lăng nhục y.
Hắn hôn lên khóe mắt y, thô bạo xé bỏ áo sơ mi mỏng manh của y, sau đó mạnh mẽ mà áp lên. Sở Mặc hoảng sợ, luống cuống muốn tháo chạy. Vừa định bước xuống giường, y lại bị Sở Nghiêm Phong kéo căng dây xích lôi trở về trong l*иg ngực hắn. Dường như trừng phạt, Sở Nghiêm Phong bấm một cái thật mạnh lên đầṳ ѵú y làm y phải hét lên.
"Đừng hòng chạy! Đêm nay không làm bốn lần không được!" Hắn tàn bạo mở rộng hai chân Sở Mặc, dùng đầu gối mình đè lên để y không khép lại được. Hắn không nương tay hạ xuống một cái tát long trời lở đất. Sở Mặc bị đánh có cảm tưởng như muốn ngất đi, mặt sưng to một bên trông rõ xấu xí. Y kinh sợ nhìn người đang ở trên mình làm loạn, thều thào mấy tiếng đứt quãng, khóc nấc lên.
"Đừng... lσạи ɭυâи... ta là cha..."
Sở Nghiêm Phong như vừa nghe chuyện cười mà cười phá lên. Hắn có gương mặt phải giống Sở Cận Thiên đến tám, chín phần, một phần còn lại là sự hoang tàn, bồng bột hơn. Ngũ quan đẹp đẽ vặn vẹo đầy nguy hiểm. Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn dáng vẻ khổ sở của Sở Mặc, "Có người cha nào lại bị con trai mình thao mỗi ngày chưa?"
Sở Mặc rùng mình, giãy giụa kịch liệt. Y phe phẩy đầu, muốn chối bỏ mối quan hệ đồng tính luyến ái lσạи ɭυâи với chính con trai mình suốt bao lâu nay. "Không! Là các ngươi ép ta!"
"Tiện nhân câm miệng! Bọn ta không những muốn thao ngươi mỗi ngày mà còn muốn làm ngươi mang thai đấy." Hắn lại giáng cái tát nữa vào bên má lành lặn, khuôn mặt Sở Mặc bây giờ sưng phù đến nhìn không rõ hình dạng. Hắn khủng bố cười gằn,"Được không, cha? Mỗi ngày con cùng anh hai và Triết đều bắn rất nhiều vào tử ©υиɠ của cha, thế sao cha vẫn không mang thai chứ?"
Sở Mặc hoảng sợ, muốn nép về phía sau một chút cũng không được. Xích chân giam cầm y đã bị rút ngắn hết mức.
Dưới hạ thể Sở Mặc, giữa nhục căn nhỏ nhắn và cúc huyệt phía dưới, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện còn có một hoa huyệt nhỏ xinh vốn thuộc về phụ nữ. Hắn lấy một ngón tay miết nhẹ hai cánh hoa, sau đó suồng sã chọc ngoáy bên trong, không bao lâu mà nó đã thấm đẫm nước. Sở Nghiêm Phong đói khát thở dốc, không thể tin được là nơi nhỏ hẹp như thế mà ngày nào cũng có thể nuốt trọn côn ŧᏂịŧ thô to của bọn họ.
Cảm thấy phía dưới bị xâm nhập, Sở Mặc nghẹn ngào, quên cả đau đớn mà cố thoát khỏi ngón tay kia. Sự nhục nhã, khổ sở và dằn vặt dâng trào trong tâm trí khiến y không khỏi rêи ɾỉ.
Sở Nghiêm Phong dễ dàng bắt lấy cái eo không ngừng đung đưa của y. Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần dài và qυầи ɭóŧ, cầm cự vật to lớn sớm cương cứng không chần chừ đâm thẳng vào hoa huyệt ướt đẫm kia. Nhờ nơi đó đã được hắn chuẩn bị chu đáo mà dễ dàng nuốt đến tận cùng cự vật của hắn. Chưa để Sở Mặc thích ứng với cảm giác trướng đau, Sở Nghiêm Phong đã chuyển động hông kịch liệt.
"A! A! Đừng mà, buông tha ta đi... van ngươi. " Sở Mặc cắn chặt răng, nắm lấy khăn trải giường, cố lùi về đằng sau để thoát khỏi những cái thúc mạnh của hắn. Nhưng eo của y đã bị túm lại, chỉ ngày càng sát Sở Nghiêm Phong hơn, làm y cảm thấy cái kia như muốn đâm thủng ruột mình.
Sở Nghiêm Phong mỉm cười thỏa mãn, thả những nụ hôn dịu dàng, không nhiễm sắc tìиɧ ɖu͙© lên mặt, lên cổ, lên ngực y. Chỉ những khi làʍ t̠ìиɦ, hắn mới cảm thấy rằng người kia vẫn luôn kết nối với mình, vẫn thuộc về mình. Sự dịu dàng này của hắn, hắn chưa bao giờ trao cho ai ngoài Sở Mặc.
"Yêu em..."
------------------------------
Khi Sở Nghiêm Phong dày vò Sở Mặc đến hơn nửa đêm, Sở Cận Thiên và Sở Triết mới trở về. Tòa biệt thự xây theo kiểu Tây Âu cực kì xa hoa giờ đây mới được thắp sáng. Sở Triết là bác sĩ thực tập, do đó y thường xuyên phải đi trực khuya và thực hành để bổ sung chuyên môn. Do khả năng học hỏi vượt trội và tài năng nổi bật, Sở Triết luôn phải đối mặt với vô vàn áp lực tranh đua. Sở Cận Thiên vừa về nhà, thấy em trai Sở Triết đang ngồi tựa vào ghế sô pha uống thuốc an thần, hắn ân cần ngồi kề bên hỏi han, " Em trai, mệt mỏi lắm sao?"
Đối với nụ cười của anh hai, Sở Triết cũng không phản ứng gì nhiều. Cậu liếc hắn, đứng dậy đi cất cốc nước rồi đi thay một đôi găng tay vô trùng khác. Sở Triết bị mắc bệnh sạch sẽ khá nặng, do đó mỗi một lúc đều phải mang theo chai xịt và găng tay dự phòng, cuộc sống sinh hoạt vốn tươm tất trở nên cầu kì phức tạp vạn lần.
Sự lạnh lùng của Sở Triết hắn cũng đã quen. Từ nhỏ nó đã ít lời như thế, cả biểu hiện trên khuôn mặt cũng cứng nhắc, không một chút sống động. Chỉ những lúc cần thiết cậu mới mở lời, mà giản lược đến mức khiến hắn nghĩ thằng nhóc này nói nhiều hơn một chữ sẽ chết sao? Sở Cận Thiên lắc đầu, cởϊ áσ khoác vắt lên ghế rồi bước lên lầu, không quên quay lại nhắc nhở, "Sở Triết, nếu mệt thì về phòng ngủ."
Là anh trai, Sở Cận Thiên toan tính với người khác bao nhiêu thì ân cần quan tâm em trai bấy nhiêu. Từ nhỏ, vì hoàn cảnh cơ cực, hắn vô tình đã hình thành nên trách nhiệm bảo bọc với người em song sinh cùng em trai nhỏ hơn một tuổi này.
Thấy Sở Cận Thiên lên lầu rồi, Sở Triết nắm chặt tay rồi lại từ từ mở ra, như vừa buông bỏ điều gì đó. Cậu khép mắt lại, lông mi dài khẽ rung động.
Trong ngôi nhà này, có lẽ kẻ khác với ba người kia nhất chính là cậu. Sở Triết mang vẻ đẹp cứng cỏi, nghiêm chỉnh như quân nhân và rất sạch sẽ. Tuy vậy, cậu lại có khí chất phi thường băng lãnh, thâm sâu khó lường, làm bất cứ ai cũng phải khó thở vì áp lực vô hình. Không ai có thể nắm bắt được tâm tình cậu, nên thành ra ở trường cũng như bệnh viện, ngoài sự ngưỡng mộ và ganh ghét, không ai có can đảm gửi gắm bất cứ tình cảm gì nơi cậu. Cậu cũng nào cần, bởi toàn bộ tâm tư của cậu đều trao trọn người kia rồi...
Sau khi thay một bộ đồ thoải mái hơn, Sở Triết mới chậm rãi bước lên cầu thang tìm đến căn phòng đang phát ra âm thanh giao hoan rõ mồn một. Sở Triết liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay, là của Sở Cận Thiên tặng, đã ba giờ sáng rồi. Ngẫm nghĩ thế nào, cậu quyết định cởi bỏ găng tay, thoáng chần chừ rồi mới khó nhọc xoay nắm cửa.
Cửa vừa mở, âm thanh kia trở nên chân thực hơn, mùi mồ hôi trộn với cơ man mùi khác khiến cậu hít thở nặng nề. Sở Triết hơi nhăn mày, đưa mắt thản nhiên nhìn cảnh tượng dâʍ ɭσạи diễn ra trên cái giường King size giờ đây đã vô cùng hỗn độn.
Sở Mặc bị kẹp giữa Sở Nghiêm Phong và Sở Cận Thiên, một trước một sau cứ thế thao hai nhục huyệt của y. Sở Cận Thiên bắt y cưỡi trên người mình, không ngừng ra vào hoa huyệt đã loạn thành một mảnh, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không phân biệt nổi tràn ra thấm đẫm lông mao hai người. Sở Nghiêm Phong ở phía sau dùng hết sức thao cúc huyệt đã mềm nhuyễn, mỗi một lần đều đỉnh sâu vô cùng. Hai người bọn họ lần lượt gặm cắn hết thân mình của y.
Thấy Sở Triết cứ im lặng tựa bên cửa nhìn, Sở Nghiêm Phong khó chịu buông tha vành tai đỏ bừng của Sở Mặc, hừ lạnh, "Triết, không cần ra vẻ thanh tao! Muốn thì lại đây."
"Không phải việc của anh."
Sở Cận Thiên chỉ nhìn cậu bằng khóe mắt, cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hắn thổi khí vào tai Sở Mặc, hảo tâm nhắc nhở, "Cha, con trai út của cha về rồi kìa."
Sở Mặc chìm trong kɧoáı ©ảʍ và lăng nhục giờ đây như giật mình tỉnh giấc. Y kinh hoàng nhìn về phía Sở Triết, run rẩy nửa ngày cũng không thốt được một từ. Hai đứa con song sinh vẫn không ngừng thao liên tục, y thở dốc, cuối cùng nặng nề cười, khóe mắt chảy dài nước mắt:
"Triết, con về rồi à?"
Ánh mắt cậu lay động, nhưng chỉ một chút thôi là trở về sự lãnh đạm thường ngày. Cậu đến bên giường, cúi xuống hôn lên môi y.
"Con về rồi đây, cha."