Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 169: Thích

Văn Vãn nhìn cô gái bên cạnh, cười từ đáy lòng nói: "Hôm nay cùng em tán gẫu lâu như vậy, hi vọng em không thấy phiền phức."

Cô rất ít khi gặp gỡ bạn bè cũng chả mấy ai có thể trò chuyện ăn ý, ở bên An Tống là một trải nghiệm rất thoải mái.

Cô ấy không phải là người hay nhiều, cũng sẽ không chủ động hỏi về bất cứ điều gì.

Nhưng chỉ cần mở miệng, nhất định sẽ gãi đúng chỗ ngứa, rất chất lượng.

An Tống và Văn Vãn tạm biệt nhau ở ven đường, không vội vã về nhà, mà đi dạo dọc theo lối băng qua đường.

Cô đang nghĩ, có nên lên lầu tìm Dung Thận, dỗ dành một chút hay không?

Có điều, buổi trưa anh không hề tỏ ra khó chịu, còn cô lại chủ động làm nũng, có tật giật mình quá không?

Với tâm trạng rối bời như vậy, An Tống định bắt taxi trở về Duyệt Phủ sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút.

Đúng lúc chuông điện thoại reo.

Giọng nói lanh lảnh của Lăng Kỳ từ đầu bên kia truyền đến: "Phu nhân, tôi đang đi dạo gần tòa nhà Trạm Châu, lái xe đến. Khi nào cô về? Nhân tiện tôi có thể đưa cô về."

An Tống yên lặng bỏ cánh tay muốn gọi xe xuống, nói địa chỉ, đợi Lăng Kỳ đến đón.

Có lẽ là trong lòng có chuyện, cô cũng không quan tâm tại sao Lăng Kỳ lại xuất hiện ở tòa nhà Trạm Châu một cách tình cờ như thế.

Trở về Duyệt Phủ, An Tống lơ đãng đi vào phòng làm việc, cô nhớ lúc trước trên giá sách có đọc một cuốn sách tâm lý về duy trì mối quan hệ nam nữ.

Đọc một chút có thể hữu ích nhỉ.

...

Sau sáu giờ rưỡi, chiếc xe thương vụ đỗ trước gara của Duyệt Phủ.

An Tống nghe thấy tiếng lập tức đứng thẳng lưng, làm ra một tư thế bình tĩnh, nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa sổ cao từ sàn đến trần.

Bởi vì không thể nắm bắt được Dung Thận rốt cuộc có so đo đến việc cô khen ngợi Dung Yến hay không, An Tống quyết định quanh co một lần.

Cô cũng tính thẳng thắn hỏi anh, nhưng lỡ anh Cửu không quá coi trọng, chẳng phải cô không đánh mà khai sao.

Cho nên, lúc người đàn ông từ ngoài sảnh bước vào, liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng trong không khí.

Anh đi một vòng hành lang, đến cửa phòng khách liền nhìn thấy An Tống đang ngồi thẳng lưng trước bàn trà... pha trà.

Rất tươi.

Người đàn ông nở nụ cười trong mắt, nhớ lại "câu chuyện" Trình Phong kể cho anh về người bạn gái giả định trên đường trở về, độ cong của đôi môi mỏng lại sâu hơn rất nhiều.

An Tống nghe được tiếng bước chân phía sau, lộ ra vẻ tươi cười, quay đầu lại nói: "Anh Cửu, có muốn uống trà không?"

Dung Thận từ từ đi tới, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh có thể dễ dàng bắt gặp vẻ đáng yêu ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh.

Nếu không, cô bé rất ít khi chủ động gọi anh là "anh Cửu".

"Ngày mai phải khai giảng, sao còn ngồi đây nhàn nhã pha trà thế này?"

Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, cong ngón trỏ vuốt má cô, nhưng không ngồi xuống.

Chiếc đèn pha lê phía trên đầu phát ra ánh sáng rực rỡ và chói mắt.

An Tống ngẩng đầu nhìn Dung Thận, ngây người một lúc, không thấy được vẻ mặt của anh dưới ánh đèn, "Đồ đạc đã thu dọn xong rồi, sáng mai trực tiếp qua đó thôi, uống trà nhé?"

Cô tiếp tục hỏi, người đàn ông nghiêng người cầm lấy chiếc cốc men xanh trong tay cô, đưa lên mũi ngửi rồi nhấp một ngụm, như đang thưởng thức hương trà.

Trong lúc An Tống chờ đánh giá, Dung Thận lại đặt chén trà xuống, xoa đầu cô nói: "Đừng uống nhiều quá, lát nữa còn phải ăn cơm."

An Tống mở miệng nửa chừng, nhìn bóng người người đàn ông đi về phía cầu thang, trong lòng xốn xang.

Trước khi anh uống trà của cô, đều sẽ đưa ra một số gợi ý như kiểm soát nhiệt độ nước hoặc quy trình rửa trà.

Tối nay... anh lại không nói gì cả.

An Tống gãi gãi đầu, sau đó nắm lấy cổ áo giật vài cái, có rất nhiều động tác nhỏ, nhìn qua có chút thất thố.

Thế cho nên, cô không nhìn thấy người đàn ông bước lên cầu thang, hơi hơi quay đầu lại nhìn cô, càng không nhận thấy nụ cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông.

An Tống chán nản.

Kiểu buồn chán đơn giản là không rõ ràng.

Không biết là do bản thân lo lắng quá nhiều hay không, nhưng cô luôn cảm thấy tối nay Dung Thận có chút không bình thường.

Trong bữa tối, mọi thứ vẫn như cũ.

Thỉnh thoảng trao đổi vài câu, phần lớn thời gian đều là dùng bữa của chính mình.

Rõ ràng là vẫn như thường lệ, nhưng bầu không khí buồn tẻ không thể diễn tả được.

Cho đến tám giờ tối, người đàn ông bước vào phòng làm việc và đóng cửa lại.

An Tống cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đưa ra kết luận:

——Anh Cửu không nóng không lạnh với cô.

An Tống không biết cách giải quyết những rắc rối trong mối quan hệ.

Không có ai xung quanh có thể làm quân sư cả.

Người chị duy nhất được cân nhắc, Dung Nhàn vẫn chưa đưa bỏ số điện thoại di động của cô ra khỏi danh sách chặn.

An Tống ngơ ngác đi loanh quanh ngoài cửa phòng làm việc mấy vòng, sau đó đi xuống lầu.

Mà bên trong cánh cửa phòng làm việc, người đàn ông nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế của boss, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, chậm rãi nhả khói.

Giống như một người thợ săn nắm chắc phần thắng, đã giăng lưới chờ con thỏ trắng nhỏ đưa đến cửa.

Quả nhiên, năm phút sau, có tiếng gõ cửa nhẹ.

An Tống nghe thấy người đàn ông nói vào đi, liền xoay nắm đấm cửa nhìn vào trong, "Anh bận à?"

Dung Thận dường như đang xem máy tính, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá.

Nghe thấy tiếng động, anh dựa vào lưng ghế, nhướng đôi lông mày rậm hỏi cô: "Không tính là bận, anh có thể giúp gì cho em?"

An Tống mím môi, trước đây anh thường nói...không bận.

Nghĩ vậy, cô mở cửa bước vào, tay trái cầm một tách hồn trà bốc khói, "Không có gì, em mới pha hồng trà thôi, nhân tiện mang cho anh một tách."

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên tinh tế, anh nhận lấy tách trà đáp lại một tiếng, rồi lại nhìn vào màn hình máy tính. -)))

An Tống: "..."

Cô cảm thấy bản thân bị bỏ rơi.

Thực ra việc cô đến đưa trà chỉ là cái cớ, bởi vì lúc trước khi ở bên nhau, cho dù anh đang họp video, cũng vẫn phải ôm cô ấy ngồi trên đùi, cảnh tượng đó vẫn còn trong tâm trí đây này.

Cô đến đây để đưa trà, cũng là ý này mà.

Nhưng Dung Thận dường như không có ý nghĩ này.

Nhận ra điều này, tâm trạng An Tống chợt rơi xuống đáy vực.

Cổ họng cô nuốt xuống, lúc quay người lại, giọng nói chán nản chậm rãi vang lên, "Vậy em đi ngủ đây, nếu ngày mai anh bận quá thì không cần đưa em đến trường đâu, tự em..."

Còn chưa nói xong, cổ tay An Tống liền nóng lên, lập tức bị người dùng sức kéo đến bên người.

Sau khi định thần lại, Dung Thận liền kéo lấy eo cô, ôm cô vào lòng.

An Tống đang tâm tình lẫn lộn, như ý ngồi trong vòng tay người đàn ông, điều này lập tức khiến cô bình tĩnh lại rất nhiều.

Suy cho cùng, anh "lạnh lùng" với cô cả một đêm rồi.

Tay trái Dung Thận ôm lấy eo thon nhỏ của cô gái, nhìn thật sâu vẻ mặt không vui của cô, thấy cũng ghê phết, anh thấp giọng dỗ dành: "Bận đến đâu cũng sẽ đưa em đến trường."

An Tống liếc anh một cái, nói thẳng vào vấn đề, "Em còn tưởng rằng anh không vui, cho nên không muốn đưa em nữa chứ."

Bàn tay của người đàn ông đặt lên eo cô xoa xoa, thuyết phục hỏi: "Sao lại không vui?"

"Em khen Dung Yến đẹp..."

Dung Thận lắng nghe gật đầu, "Ừm, Lão Lục đúng là người đàn ông có ngoại hình ưu tú nhất trong Dung gia."

An Tống mừng là bản thân không ngốc, tất nhiên có thể nghe ra đây là một lời nói mát.

Kết hợp với suy nghĩ hoán vị đã thay thế trong đầu từ trước, cô chủ động vòng tay qua cổ người đàn ông và nói một câu rất hay: "Anh ta xuất sắc thế nào không quan trọng, em chỉ thích anh."