So với người không giỏi giao tiếp xã hội như An Tống, Lăng Kỳ giống như một nhà giao thiệp.
Cô ấy cười nhếch mép vẫy vẫy tay, "Xin chào, tôi là Barbara."
Vừa nói, cô ấy lại đưa tay về phía An Tống, "Đây là Vivian."
An Tống: "..."
Lilia: "..."
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng trong vài giây, Lilia với tư cách là tình nhân của Hoàng tổng, rất giỏi trong việc quan sát lời nói và biểu cảm.
Có vẻ như thấy An Tống và Lăng Kỳ không có ý định nói chuyện với cô ta, vì vậy liền tự cười và rời đi.
An Tống lặng lẽ liếc nhìn Lăng Kỳ, nửa giây sau, hai người đều không nhịn được cười ra tiếng.
Barbara, Vivian, hên là cô ấy nghĩ ra.
...
Sau nửa giờ, trời tối hẳn, đã đến lúc đốt lửa trại.
Người dẫn chương trình say sưa giải thích về lịch sử của lễ hội lửa trại trên sân khấu.
Các du khách tham gia sự kiện tập trung thành vòng tròn, chờ đợi nghi thức đốt lửa trại.
Vì là sự kiện chính nên không thể thiếu cảm giác lễ nghi.
Vì vậy, khi người dẫn chương trình lấy những bông hoa lụa đỏ ra, đã có những cuộc thảo luận từ các du khách xung quanh.
Hơi hướng thô tục, thô tục đến mức khiến mọi người muốn thử.
Theo lời của người dẫn chương trình, đó là cách đánh trống và chuyền hoa, chọn "người được chọn" để đốt lửa trại.
Một buổi lễ đơn giản và tầm thường như vậy dường như được bao phủ bởi bối cảnh hồi tưởng về quá khứ.
Nhiều du khách đã bắt đầu nhớ lại năm, tháng, thời gian và địa điểm lần cuối cùng họ chơi trò chơi này.
An Tống nhìn đóa hoa lụa đỏ tươi, yên lặng nuốt nước miếng, giống như ký ức khắc sâu trong DNA đã bị đánh thức, trong lòng cũng dâng lên cảm giác hồi hộp.
"Căng thẳng sao?"
Đầu ngón tay cong cong đột nhiên nóng lên, đúng lúc bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm của người đàn ông.
An Tống nghiêm túc mím môi, "Khi còn bé, mỗi... mỗi lần em chơi trò này đều thua."
"Oa." Lăng Kỳ vỗ vỗ tay bên cạnh nói: "Vậy lúc phu nhân đốt lửa trại tôi sẽ chụp cho cô một tấm."
An Tống ngượng ngùng cau mày, "Tôi còn đốt..."
Lúc này Trình Phong đứng bên cạnh Lăng Kỳ nghiêng đầu dội một gáo nước lạnh, "Tôi nói rồi, trò chơi còn chưa bắt đầu mà, hai người đã thảo luận chuyện đốt lửa trại chụp ảnh sao?! Có nội tình à?"
Lăng Kỳ dùng cùi chỏ huých anh ta xa nửa mét, "Anh nói thì nói thôi, đứng gần như vậy làm gì? Trong miệng anh có mùi tỏi."
Trình Phong vừa mới ăn xong cà tím rang tỏi: "..."
Hai người bọn họ vừa cười vừa đánh nhau, tâm trạng căng thẳng của An Tống cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô kéo ngón tay Dung Thận, khi anh cúi xuống, cô thì thầm vào tai anh: "Anh đã bao giờ đốt lửa trại chưa?"
"Trước mắt, không có."
An Tống nghe ra người đàn ông cố ý dừng lại khi nói, nhưng cũng không thèm để ý, tiếp tục lẩm bẩm nói: "Vậy... nếu hoa lụa đỏ rơi vào tay em, chúng ta cùng đi nhé?"
Dung Thận nhướng đôi lông mày rậm, khóe môi hiện lên nụ cười, "Sao mà chắc chắn bản thân sẽ được chọn chứ?"
"Cũng không chắc." An Tống lơ đãng nhìn người dẫn chương trình đưa hoa lụa đỏ cho du khách gần mình nhất, nghiêm túc bổ sung, "Chín mươi phần trăm."
Lăng Kỳ đang chờ xem màn hay, Trình Phong cảm thấy thật khó tin.
Cộng thêm một nụ cười trầm đầy từ tính và êm tai tràn ra từ đôi môi của Dung Thận.
Vài giây sau, trò chơi bắt đầu, trong tiếng trống vang lên, những bông hoa lụa đỏ cũng được chuyền tay nhau nhanh chóng trên tay du khách.
Cho dù đó là trò chơi dung tục hay thanh nhã, mọi người đều chơi với sự thích thú.
Tiếng trống lúc nhanh, lúc dồn dập, nhưng không bao giờ ngừng.
Sau khi bông hoa lụa đỏ đi một vòng, lại trở về vị trí ban đầu.
An Tống nhìn chằm chằm phương hướng của lụa đỏ, lại đi một vòn, không ngờ phát hiện vị Hoàng tổng đó cùng Lilia đều không có ở đây.
Đang lúc đầu óc phân tán, người đàn ông nhướng mi, chậm rãi đưa hoa lụa đỏ cho An Tống.
Rồi tiếng trống đột ngột dừng lại.
An Tống định thần lại: "..."
Lăng Kỳ vỗ tay tán thưởng, "À há."
Trình Phong khó tin: "???"
An Tống cầm một đóa hoa lụa đỏ cực lớn trên tay, không chút ngượng ngùng nhìn Dung Thận, như muốn nói: Xem này, lần nào em chơi cũng thua.
Những du khách khác mặc dù tiếc hùi hụi nhưng cũng vỗ tay ăn mừng, hò hét gọi An Tống tiến lên đốt lửa.
"Chúc mừng cô gái này, xin mời nhân viên lập tức mang đuốc tới, để cô ấy đốt lửa cho chúng ta......"
Trong khi người dẫn chương trình náo động sân khấu, các nhân viên cũng đưa đuốc để đốt lửa trại.
An Tống bàng hoàng nhận lấy, nhìn Dung Thận như cầu cứu.
Dưới ánh lửa rực rỡ, cô nhìn thấy sự dịu dàng và động viên trong mắt người đàn ông.
An Tống quay đầu nhìn về hướng đống lửa, nhân viên công tác đúng lúc thúc giục: "Cô gái à, cô có thể trực tiếp ném đuốc vào đống lửa, nhưng đừng lại gần quá, lùi lại một chút. "
Người đàn ông rộng lượng vỗ nhẹ lên lưng cô như muốn an ủi, sau đó hơi đẩy về phía trước, "Đi đi, đừng sợ."
An Tống hít một hơi thật sâu, đối mặt với ánh mắt của tất cả du khách, đi về phía ngọn lửa với biểu tình lẫm liệt như ra chiến trường.
Không phải sợ mà chỉ lo chính tay mình làm hỏng điểm nhấn của lửa trại.
An Tống cách ngọn lửa chưa đầy mười mét, vì quá chú tâm vào chi tiết cách ném đuốc mà không để ý phía sau cô cách đó không xa có một bóng người cao lớn đang đứng.
Lửa trại đã gần ngay trước mặt, An Tống liếc nhìn xung quanh, giây tiếp theo giơ tay ném đuốc.
Với sự hỗ trợ đốt cháy của dầu hỏa, ngọn lửa bốc lên không trung ngay lập tức, ánh lửa và sức nóng cũng đốt cháy bầu không khí của hiện trường.
An Tống ghi nhớ lời nhắc nhở của nhân viên, trong nháy mắt lửa bén lên, lập tức xoay người lui ra ngoài.
Mới đi được vài bước, liền mất cảnh giác và đâm sầm vào vòng tay quen thuộc.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, đường nét đẹp trai mềm mại của người đàn ông đập vào mắt cô.
Đốm lửa bập bùng và tiếng cổ vũ của du khách không bằng cái nhìn chớp mắt đã qua vạn năm như lúc này.
An Tống nắm lấy áo bên hông Dung Thận, ngửa mặt cười với anh.
Người đàn ông cúi đầu nhìn gò má ửng hồng yên tĩnh trước mặt, cúi khuôn mặt tuấn mỹ hôn lên giữa lông mày của cô, "Lần đầu tiên đốt lửa trại cảm giác thế nào?"
"Vẫn tốt lắm." Khóe miệng An Tống nhếch lên, dụi dụi đầu trong ngực anh, "Nếu có anh đi cùng em, cảm giác sẽ tốt hơn."
Ngón tay thon dài của Dung Thận luồn qua mái tóc sau đầu của cô, trong giọng nói mang theo ý cười, "Lát nữa nhớ xem ảnh chụp."
Sau đó, An Tống nhìn thấy bức ảnh mình đốt lửa trại từ điện thoại di động của Lăng Kỳ.
Có rất nhiều tấm.
Điều khiến cô ấn tượng nhất là khi cô ném bó đuốc rồi quay người chạy về, người đàn ông đã đứng cách cô ba bước chân và dang rộng vòng tay đón cô.
Anh vẫn luôn ở đó, chỉ là dùng cách riêng của anh.
...
Bữa tiệc lửa trại kết thúc khoảng hai giờ sau đó.
Trở lại Lâm Thủy Cư, hai má An Tống vẫn đỏ bừng, mày mắt cong cong, thần thái không còn u uất như trước.
"Mệt không?" Dung Thận cởϊ áσ khoác, vươn tay nhéo gò má non nớt của cô.
An Tống rút tay khỏi mặt, lắc đầu cười nói: "Không mệt, hộp quà còn chưa mở."
Hộp quà dưới cây thông Noel ở quảng trường là món quà Giáng sinh được chuẩn bị đặc biệt cho du khách tại danh lam thắng cảnh.
An Tống cố ý mang về hai cái, một lớn một nhỏ, cái lớn cho Dung Thận, cái nhỏ cho mình.
Hiếm khi thấy cô nhiệt tình với một chuyện, Dung Thận sẽ không làm cô mất hứng.
Hai người ngồi trên sô pha, An Tống cầm hộp quà màu tím đưa qua trước, "Giáng sinh vui vẻ."