Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối

Chương 130: 130: Sống Chung

Thời gian trôi qua đi, Cố Long và Tiểu Bảo Bối đã ở chung với nhau hai ngày.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này cậu vẫn giữ khoảng cách với hắn nhưng tình lại khả quan hơn hắn tưởng.

Hoặc có thể nói rằng, Tiểu Bảo Bối ngốc nghếch chưa từng mang thù hận hay ác ý với ai nên bọn họ xem như là hoà hợp.

Buổi sáng vừa mở mắt, Cố Long sẽ thức dậy trước lúc đồng hồ báo thức.

Hắn nhẹ nhàng tắt đi tiếng chuông đồng hồ, rồi từ tốn gỡ lấy đôi tay đang ôm chặt mình ngủ ngon của Tiểu Bảo Bối.

Sau đó rón rén bước xuống giường.

Bắt đầu một ngày mới.

Xỏ đôi dép đi trong phòng vào chân, hắn vươn mình một cái, rồi biếng nhác vừa đi vào phòng tắm vừa gãi mông.

Hoá ra...chủ tịch cũng gãi mông như người bình thường.

Vệ sinh cá nhân xong cũng khoảng hai mươi phút, hắn rời khỏi phòng tắm cũng không vội thay đồ.

Thong thả trèo lên giường ngủ ngắm nhìn Tiểu Bảo Bối.

Gia đình nhà họ Tiểu có nhan sắc rất tốt, anh cả dù đã không còn ở tuổi trẻ nhưng vẫn đẹp trai phong độ quyến rũ người khác.

Anh hai thì giống những mỹ nam thường xuất hiện trên bìa tạp chí, đẹp trai lại mang theo sự lãng mạn.

Còn Tiểu Bảo Bối thì lại mang theo nét ngây thơ, khuôn mặt so với tuổi còn trẻ hơn, giống hệt như một con búp bê đắt tiền tinh xảo vậy.

Khuôn mặt lúc ngủ của cậu rất ngoan, một bên má đè xuống dưới gối thoạt nhìn đáng yêu.

Cố Long vừa nhìn đã nhịn không được vừa hôn hôn nhẹ lên trán nói nhảm.

"Con nhà ai mà đáng yêu thế này, ui ui tất nhiên là vợ của Cố Long tôi đây! Khà khà!"

Cố Long vừa nói vừa cắn chăn để kìm nén sự phấn khích, lắm lúc hắn còn dùng ngón tay lén lút chọt vào cái má trắng trắng mềm mềm của Bảo Bối.

Nhờ công sức "phá rối" vào sáng sớm của Cố Long.

Tiểu Bảo Bối cuối cùng cũng tỉnh dậy, hai mắt cậu vừa mở ra đã nhíu chặt lại vì chưa quen với ánh sáng.

Giọng nói vẫn còn khàn đặc.

"Cục cưng, để ba nhỏ ngủ một chút rồi dẫn con đi măm măm nhé!"

Tiểu Bảo Bối vẫn chưa thể quen được mình hiện tại đang sống chung với Cố Long như nhiều năm về trước, cậu cứ tưởng là Lục Khiết lại tỉnh dậy trước mình, bé con lại đói bụng muốn ăn sáng.

Tiểu Bảo Bối lười nhát sẽ nhắc nhở con trai đợi mình một chút.

Cố Long nhìn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ hắn của cậu mà phì cười, hắn giở thói xấu kề sát mặt vào tai của Bảo Bối nói nhỏ.

"Anh không phải là Lục Khiết, anh là ông xã của em"

Tiểu Bảo Bối bị làm nhột thì nhích thân hình của mình sang một bên, vẫn nhắm mắt mà trả lời.

"Ông xã ngoan đừng quậy nữa, đợi ba tỉnh một chút rồi đưa ông xã đi măm măm.

Ông xã muốn uống sữa bột hay ăn dặm? Hôm nay ba lười lắm, ông xã ăn ngũ cốc nha!"

"..."

Cố Long cạn lời, thật sự không còn muốn trêu chọc nữa.

Cái tật nói nhảm lúc ngủ của Bảo Bối không có cách nào xoá bỏ, giờ thì hay rồi.

Xưng hô cũng loạn xạ cả lên.

Hắn quyết định không trêu chọc cậu nữa, bàn tay nhanh nhẹn lật tung tấm chăn ấm áp lên.

Hắn dùng sức, một phát vỗ vào mông của cậu.

Đồ đàn hồi của mông rất tốt, Cố Long cảm thấy hôm nay mình thức dậy đúng cách rồi.

Tiểu Bảo Bối tất nhiên bị thả dê công khai sẽ lập tức tỉnh, cậu giật bắn mình ngồi dậy.

Dùng hai tay dụi mắt khó chịu rê.n rỉ vài tiếng.

Bộ dạng của Bảo Bối hệt như con mèo nhỏ bị xù lông, Cố Long vừa nhìn đã phì cười còn đưa tay lên nắm nhẹ vành tai cậu mân mê rồi nói.

"Sao vậy? Anh gọi em dậy nên khó chịu sao? Nhưng em cũng cần phải dậy ăn sáng, không thể ngủ thêm được đâu.

À phải rồi, hôm qua em nói hôm nay muốn đi về thăm gia đình, tiện thể lấy áo quần cho Lục Khiết.

Còn không mau chóng dậy thì sẽ trễ giờ đấy!"

Tiểu Bảo Bối cuối cùng cũng nhận thức được xung quanh.

Hiện tại cậu đang ở cùng Cố Long, còn ngủ chung với hắn một giường.

Nhưng hành động vỗ mông kia chắc chắn là hắn định thả dê cậu.

Tiểu Bảo Bối bĩu môi, vẫn nhớ lời anh Từ Khánh dậy.

Cậu vung một tay lên nhẹ vỗ vài đùi của Cố Long rồi nói.

"Anh không được đánh mông em, như vậy là thả dê..."

Vừa nói, ánh mắt của cậu còn chuyển động xung nhìn đến hạ bộ của hắn, hai chân cũng bắt đầu rục rịch.

Cố Long đã ném trải quả đắng từ việc thả dê, làm gì còn dám làm loạn.

Hắn lén lút dùng chăn che đi nửa thân dưới, rồi cười hề hề lái sang chuyện khác.

"Chà! Hôm nay được một hôm em dậy đúng giờ.

Chúng ta đi ăn sáng được không.

À! Hôm nay nhân dịp mở công ty anh mở chi nhánh mới tại đây bọn anh quyết định làm thêm sản phẩm Meo Meo tặng kèm.

Em có muốn đến xem không? Tiện thể mang hai con về, một con cho em, một con cho Lục Khiết.

Để sau này em đỡ phải tranh giành"

Một fan cứng Meo Meo như Tiểu Bảo Bối làm sao có thể qua được tin tốt này.

Tháng trước sự kiện ra mắt quà mới đã được quảng cáo, cậu còn nhớ như in chuyện này, lúc đó cậu còn không ngừng nhờ những người biết chữ trong nhà đến ngày đặt hàng giúp mình.

Càng nhiều càng tốt, bây giờ không cần tranh giành cũng có sẵn.

Tiểu Bảo Bối vui đến tỉnh cả ngủ.

Quan sát thấy tinh thần của Tiểu Bảo Bối đã phấn chấn, Cố Long lại lập tức dỗ ngọt.

"Bảo Bối à! Bây giờ em đi đánh răng trước có được không? Sau đó chúng ta đi ăn sáng, xong rồi em muốn bao nhiêu Meo Meo anh cũng cho em.

Như vậy có được không?"

Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn gật đầu, còn tự trèo xuống giường đi thẳng một đường đến nhà vệ sinh.

Cố Long cảm thấy lần đầu tiên cảm thấy thành lập ra hãng socola Meo Meo là điều đúng đắn.

Sau này có khi còn trông cậy vào Meo Meo mới có thể mang vợ con về nhà.

Trong lúc đợi Bảo Bối làm xong thủ tục trong nhà tắm, Cố Long ở bên ngoài tranh thủ xếp lại chăn mền, còn cẩn thận tìm giúp Bảo Bối đồ mặc cho ngày hôm nay.

Đã rất lâu rồi, cảm giác tự nguyện chăm sóc Bảo Bối này mới trở lại, hắn cảm thấy bản thân mình mình đã sống lại trong những ngày được yêu.

Bỗng nhiên, điện thoại của Bảo Bối vang lên.

Âm thanh dồn dập kia thu hút được sự chú ý của Cố Long.

Hắn tiến đến, định bụng mang điện thoại đến cho Bảo Bối.

Nhưng vừa nhìn thấy hai chữ hiển thị là từ "cục cưng", kèm thêm hình ảnh của Tiểu Lục Khiết hiện lên.

Đoán chừng dòng chữ đó là do Bảo Bối nhờ hai anh giúp mình lưu lại, Cố Long cũng không gặp con trai nhiều.

Hắn biết việc nghe điện thoại của người khác là bất lịch sự, nhưng hắn vẫn không kìm được nổi nhớ con mà tự tiện bắt máy.

"Xin chào..."

Hắn nhẹ nhàng cất lời, tựa như sợ làm bé con hoảng hốt.

Vậy mà một âm thanh non nớt hét qua điện thoại, trong giọng nói còn mang theo sự lo lắng.

"Ba nhỏ, nghe cậu Khánh nói ba bị người xấu bắt đi? Ba nhỏ có gặp nguy hiểm gì không? Để con mượn sức mạnh của siêu nhân vịt con đến bảo vệ ba ba cắn chết người xấu nhé?"

Cố Long: "..."

Ngoài miệng hắn tức đến không nói nên lời, nhưng trong lòng đã rủa đến mười tám đời họ hàng nhà Từ Khánh rồi.

Mà kẻ đầu xỏ nào đó vừa nằm dài trên ghế sofa ở nhà chính xem hài kịch vừa dùng ngón út ngoáy lỗ tai nói thầm.

"Chà! Ai đang nói xấu mình mà khiến mình ngứa lỗ tai vậy nhỉ.

Chậc chậc!".