Tình Sắc Dân Quốc

Chương 20

Tiết Diệu Dẫn nhìn vẻ mặt nặng nề dần đi của Thẩm Đạc, trong đầu nổ đùng đoàng như thể không sao tin nỗi, phải nhìn chòng chọc thật lâu mới xác nhận đây đúng là Thẩm Đạc.

Sao Thẩm Đạc lại xuất hiện ở Bình Châu? Rồi sao lại từ trên trời giáng xuống thế này?

Những câu hỏi liên tiếp quẩn quanh đầu mình, nhưng cô không biết mình nên hỏi gì đầu tiên.

Có điều Thẩm Đạc cũng không rảnh để giải thích cho cô nghe, anh đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài mấy lần, giọng điệu bình tĩnh không phập phồng, đó nay vẫn thế: “Đội ngũ nhà họ Hàn đang bao vây nơi này, tôi không thể ở đây lâu được.”

Thẩm Đạc nhìn Tiết Diệu Dẫn, tựa như muốn nói với cô là hãy xem như chưa nhìn thấy anh đến.

Tiết Diệu Dẫn chợt hoàn hồn, trong đầu nhanh chóng sắp lại trật tự câu chuyện cho thật rõ ràng và mạch lạc, cô bất chấp hỏi sang chuyện khác, vội la: “Người đã đến rồi thì anh ra ngoài thế nào được? Lính của anh đâu?”

“Bây giờ vẫn chưa đến được, xem ra đã bị nhà họ Hàn cản trở rồi.”

Lần này Thẩm Đạc đến miền Bắc này cũng là vì ý đồ cá nhân, không có sự tác động của nhà họ Thẩm và Vô Định Đường, vậy nên không mang theo nhiều người. Còn nghĩ rằng sẽ không gây nên động tĩnh quá lớn, nào biết được gió vẫn lọt, vậy nên nhà họ Hàn phong tỏa cả thành phố, đào ba thước đất lên tìm cho bằng được.

Tiết Diệu Dẫn đã nghe ra được sự náo động bên ngoài, còn hoảng hốt hơn cả Thẩm Đạc. Cô đi qua đi lại mấy vòng, đoạn, cầm lấy bộ lễ phục phù dâu trên ghế sô pha lên đưa cho Thẩm Đạc.

“Mau thay đi!” Tiết Diệu Dẫn nào còn bận tâm đến nét mặt lúc bấy giờ của Thẩm Đạc là gì, cong lưng tìm kiếm thứ gì đấy trong vali.

Thẩm Đạc chỉ nheo mày một chập, cân nhắc thật lâu mới nhấc chân đi về hướng phòng rửa mặt.

Tiết Diệu Dẫn lấy một lúm tóc đuôi ngựa kiểu hoàng gia trong vali ra, ban đầu cô nghĩ là trong hôn lễ của Phùng Thải Doanh có thể sẽ mặc váy kiểu châu Âu, cô thì không muốn uốn tóc của mình nên mới mang theo lọn tóc giả này để dự phòng, nhưng sau đó lại trở nên vô dụng, ấy thế mà vừa hay lại giải quyết được tình huống đột ngột này đây.

“Đã xong chưa?” Tiết Diệu Dẫn cầm tóc giả thúc giục, vừa lục tìm lấy son môi và phấn lên.

Cửa phòng rửa mặt mở ra, Thẩm Đạc toàn thân hồng hào nõn nà đứng trước cửa, mi tâm nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, như thể không biết nên bước đi như nào mới được.

Chiếc váy này vốn đã sai size, Thẩm Đạc phải miễn cưỡng lắm mới bận vào được. Chỉ là cả người anh trông cứ cứng nhắc, nhìn hệt như một con bù nhìn mặc áo giáp vào vậy, kiểu gì cũng không thấy tự nhiên.

Khóe môi Tiết Diệu Dẫn cong lên mỉm cười, gắng gượng lắm mới nhín lại được, ngoe nguẩy tóc giả trong tay, nói: “Mau đến đây, tôi giúp anh mang tóc giả lên, bọn họ sẽ không nhận ra được anh là nam giả nữ đâu!”

Cái ý tưởng này tuy rằng không hợp ý Thẩm Đạc cho lắm, nhưng cũng không tệ mấy. Anh hất tà váy đang bó vào bắp chân mình lên, nghe lời Tiết Diệu Dẫn ngồi trước gương.

Tiết Diệu Dẫn đi theo sau anh, nhìn thấy khóa kéo sau lưng anh hẵng còn chưa được kéo lên hết, để hở nguyên một nửa đoạn, khóe môi cong lên nhanh chóng lấy một cái dải lụa choàng lên cho anh.

Cũng may tóc của Thẩm Đạc không quá cứng, Tiết Diệu Dẫn chỉnh lại một hồi mới cố định được đầu tóc đuôi ngựa vào đầu anh.

“Vẫn còn thiếu chút gì đó….” Tiết Diệu Dẫn vuốt cằm suy tư, tiện đà búng ngón tay lục tung hộc tủ lấy một cái kéo ra, xoắn hai lọn tóc hai bên mai của mình cắt xuống.

Thẩm Đạc nhìn động tác lưu loát và dứt khoát của cô, khóe mắt lóe lên nhưng cũng không nói gì.