Vuốt ve vật nóng trong tay, Trần Thắng Nam hé miệng bao hàm lấy nó. Lê Hoa thoải mái mà thở ra một hơi, vớ lấy cà vạt của anh cậu thắt một vòng trên nhóc bự đầy hứng phấn kia, không chờ anh phản đối cậu đã tiếp tục làm công tác khai phá." Rõ ràng mới làm không bao lâu mà nó lại đóng chặt lại thế này rồi! Anh đây là muốn làm khó em mà!"
Vừa khấy động lối nhỏ sắp sửa phải hàm chứa cậu, vừa mặt dày nói lời hạ lưu.
Trần Thắng Nam nghe cậu nói vậy mặt mày càng đỏ. Lớn không nghiêm, nhỏ phải trị, anh quyết định trút giận lên cậu nhỏ của Lê Hoa. Bàn tay đang nâng đỡ cậu nhóc siết chặt lại phần gốc, răng trên không lưu tình mà cà lên phần đỉnh đỏ đang trướng to một vòng kia. Nghe Lê Hoa hít một ngụm khí lạnh kêu ra đau đớn, Trần Thắng Nam báo thù thành công.
" A.... Anh thật độc ác. Đây rõ ràng là anh đang âm mưu gϊếŧ em! Nói đi bên ngoài anh có ai khác rồi?"
Lê Hoa lên khí thế hưng sư vấn tội. Bị Thắng Nam đối sử như vậy thật ra sung sướиɠ nhiều hơn đau đớn, chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ ấy càng làm cho cậu muốn đè anh xuống dưới thân, hung hăng mà ra vào. Cậu bé bên dưới cũng cứng đến dọa người. Động tác tay của cậu bên này ra vào như vũ bão. Dưới đợt công kịch hung tàn, Trần Thắng Nam chẳng thể nào trả lời nỗi câu hỏi của cậu. Cả người anh mất đi sức lực mà nằm dài trên người Lê Hoa, cánh mông chắc khỏe vẫn bị Lê Hoa đỡ lên cao nhưng đầu anh đã gục bên cậu nhỏ. Tiếng rêи ɾỉ thoát ra ngoài dưới sự chứng kiến của cậu nhóc đang sừng sững kia, hơi thở nóng rực phả lên phần thân căng cứng mà bàn tay run rẩy của anh đang nắm lấy.
Chẳng mấy chốc, đóa hoa nhỏ bị tra tấn thảm thương đã nở đến kiều diễm, mấp máy mời gọi. Nhìn cảnh đẹp chính mình tạo ra, Lê Hoa không khỏi nở nụ cười hài lòng.
Đúng lúc này tiếng chuông inh ỏi trong đống quần áo lộn xộn vang lên phá vỡ bầu không khí kiều diễm.
Trần Thắng Nam vội lật người xuống giường, Lê Hoa vươn tay bắt lấy eo anh lại bị Thắng Nam nhẹ đẩy ra đi lục lọi chiếc điện thoại đang không ngừng quấy phá kia. Đôi mày xinh đẹp của Lê Hoa nhíu lại. Ở cuối giường, Thắng Nam đã điều chỉnh lại giọng nói mở điện thoại lên nghe máy.
Nhìn Alpha cao lớn không mảnh vải che thân, trên người điểm đầy dấu vết hoan ái có mới có cũ lay động trước mắt du͙© vọиɠ chiếm hữu càng bùng lên trong cậu. Tiến đến phía sau Thắng Nam, Lê Hoa cắn mạnh một cái vào bờ mông chắc khỏe của anh xem như là trừng phạt.
" A!" Bị hành động bất ngờ của cậu làm kêu ra tiếng, Thắng Nam quay đầu trừng mắt với Lê Hoa. Giọng cố kiềm nén mà nói với người bên kia đầu giây điện thoại.
" Xin lỗi Phan tổng, tôi chỉ bị kẹp tay chút thôi không sao. Phan tổng đừng để ý."
Đầu dây bên kia cũng không nghi ngờ gì, giọng nói tiếp tục òm òm vang lên.
Lê Hoa không vui, liếʍ lên lòng bàn tay đang đè mặt cậu. Mặc kệ bên kia có nghe thấy gì hay không, Lê Hoa vòi ba ngón tay vào vùng đất đã được khai khẩn tỉ mỉ kia mạnh bạo đâm rút. Chân Thắng Nam lập tức run lên, môi cũng mím đến thật chặt, dùng chút lý trí cuối cùng giữ chặt bàn tay Lê Hoa. Rút ngón tay ra, Lê Hoa thoát khỏi bàn tay vô lực của Thắng Nam mà đứng lên, một tay vòng lấy eo anh, một tay đỡ lấy cậu nhỏ đang bừng bừng sức sống thẳng tiến xông pha.
Thắng Nam vội đưa điện thoại ra xa, một tay bụm lại miệng ngăn tiếng rêи ɾỉ thoát ra ngoài. Giọng nói lải nhãi bên kia rốt cuộc cũng ngừng, Thắng Nam cũng nghe vô không được bao nhiêu liền vội vàng hẹn gặp mặt Phan tổng rồi tắt máy. Đằng sau, Lê Hoa vẫn tiếp tục hì hục ra vào.
Điện thoại vừa ngắt, phía sau Lê Hoa đã đâm thẳng đến điểm gồ ra trong cơ thể Thắng Nam. " Cốp" chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất không người để ý. Một luồng điện truyền từ điểm bị công kích chạy dọc khắp cơ thể, bàn tay tê rần vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Thắng Nam bấu chặt lấy cánh tay đang ôm eo mình, người không ngừng lay động, tiếng kêu kiềm nén cuối cùng cũng trào ra.
" A... ưʍ...em... lên... lên giường đi."
Hung hăn nắm eo của anh ra vào thêm chục lần, không thèm rút vật nóng kia ra mà ôm sát Trần Thắng Nam xoay người đặt anh nằm xuống cạnh giường.
Thân thể vừa tiếp xúc với chăn nệm mềm mại liền tiếp túc bị lay động, mặt và lòng ngực Thắng Nam vùi trong lớp ga giường nhưng mông lại nhếch cao, hai chân quỳ gối dưới sàn nhà trơn bóng bị người chen vào ở giữa mà ép tách ra, bị động thừa nhận mũi khoan khai phá.
Lê Hoa hơi thở nặng nề phả lên tấm lưng đã thấm đẫm mồ hôi, yêu thương không ngớt đặt lên đó những nụ hồng kéo dài đến tận cổ. Động tác dưới thân vẫn không hề dừng lại, chín nông một sâu mà chuẩn xác đâm vào điểm mẫn cảm. Bên nhau đã hai năm trời, không ai hiểu rõ những điểm này của anh hơn Lê Hoa, mỗi động tác của cậu đều khiến anh run rẩy không ngừng.
Lật người Trần Thắng Nam lại hai người lại trở thành tư thế mặt đối mặt, khuông mặt phiếm tình của Lê Hoa hiện lên trong mắt Trần Thắng Nam đẹp đẽ biết bao nhiêu, mồ hôi chảy dài dọc theo chiếc cằm tinh tế nọ mà nhỏ xuống trên người anh, khiến anh càng trầm mê trong nhu tình của chàng thanh niên xinh đẹp này. Biểu cảm say xưa của anh càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu, cậu cúi đầu bắt lấy đôi môi anh, miệng lưỡi dây dưa khiến người say đắm.
Bàn tay Trần Thắng Nam ôm lấy tấm lưng đầy gợi cảm của cậu, vuốt ve qua lớp áo sơ mi như dỗ dành một đứa trẻ rồi nhẹ nhàng tiến tới bờ vai gỡ bỏ chiếc vòng đen siết trên chiếc cổ dài trắng nõn của cậu. Không ngoài suy đoán, động tác này của anh khiến cậu giật mình dứt ra nụ hôn nồng cháy. Trong ánh mắt luôn linh động của cậu rõ ràng xuất hiện một tia hoang nhìn thẳng vào anh, theo bản năng mà giữ lại động tác của Thắng Nam.
Nhìn vào khuông mặt kiên định không có một chút ý tứ ghét bỏ nào của anh, Lê Hoa rũ mắt dùng hàng mi dài cong vυ't che đi sự lo sợ dưới dáy mắt. Cậu cúi đầu vùi vào hõm vai anh thì thầm:
" Em yêu anh, thật sự rất yêu anh!"
Cuối cùng, cậu cũng hạ quyết tâm từ bỏ chống cự buông bàn tay anh ra.
Ôm lấy người phía trên thân mình, Trần Thắng Nam cảm nhận được sự run rẩy và tiếng tim đập thình thịch của cậu đến rõ ràng. Ngay cả vật đang chôn vùi trong cơ thể anh kia cũng có xu hướng sợ hãi đến dần rũ xuống.
Nhưng không vì thế mà anh dừng lại, cởi bỏ chiếc vòng đen kia xuống, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn hơi nhạt màu do lâu ngày không tiếp xúc với bên ngoài. Thắng Nam thương tiếc xoa nhẹ xung quanh. Khi bàn tay anh chạm vào vết xẹo mờ nhạt trên cổ, rõ ràng thân hình cậu càng run rẩy đến lợi hại hơn. Không chút do dự, anh vòng tay ôm lấy con người đơn bạc ấy vào lòng, ở trên vết xẹo cũ hạ xuống một nụ hôn.
Ôm cứng lấy người trong lòng, con ngươi Lê Hoa mở lớn.
Cậu vừa nghe thấy gì? Cậu vừa nghe thấy anh ấy nói:
" Anh cũng vậy!"