Tình Mệnh

Chương 37: C37: Phiên Ngoại 4

"Vực chủ, nữ nhân quái dị đó lại xuất hiện, mới không để ý một chút đã gϊếŧ hết một đám tiểu quỷ ở bên kia rồi."

Hắc y nhân chạy tới cung kính quỳ một chân xuống trước một nam tử ngồi lên thạch toạ trên bục cao, dường như cảm thấy chuyện này đã không còn quá lạ lùng, âm vực do thế mà cũng bằng bằng báo cáo.

Nam tử an vị trên toạ nghe xong liền nhướng một bên mày, cặp mắt đen như vũ trụ sâu thẳm chậm rãi lộ ra sau hàng mi xinh đẹp, trông có vẻ như vừa ban nãy vẫn còn buồn chán, song lúc này không biết vì sao mà đã lấy lại được một chút tia sáng ý thức rồi.

"Rốt cuộc nàng ta là ai, cư nhiên lại hành xử kỳ quái như vậy. Hết gϊếŧ quỷ rồi lại cứu quỷ. Nàng ta coi cái Quỷ vực này là chốn không người, muốn tới thì tới, muốn làm gì thì làm à? Đúng là không thèm để Vực chủ đại nhân đặt vào trong mắt mà!"

Nam thủ hạ ngẩng đầu lên tự đem bất mãn trong lòng nói ra ngoài. Vực chủ kia cũng không đáp lại gã, trong cổ họng chỉ khẽ hừ một tiếng.

Phất một cái, hắn đứng lên khỏi thạch toạ, hắc bào uy nghiêm lay động cùng cặp sừng cong dài tà ác trên đỉnh đầu, thập phần nổi bật, minh chứng cho thân phận bất phàm của hắn.

Ấy vậy, dáng vẻ tà ác mà một quỷ vương nên có lại không thể tìm thấy được trên người của hắn ta. Thay vào đó, hắn lại trông giống một vị đạo sĩ thanh tâm quả dục, không màng đến thế sự thì hơn. Nếu như không vì cặp sừng quỷ ấy, hẳn là sẽ chẳng có kẻ nào có thể ngờ tới, một nam tử dáng vẻ vô hại với ngũ quan tuấn mĩ vô thực, còn sở hữu một cặp mắt đẹp tựa sao đêm như vậy, lại là quỷ tộc chi vương ai ai vừa mới nghe danh cũng sợ khϊếp hồn khϊếp vía.

"... Vực chủ?"

Tên thủ hạ ngoái đầu nhìn theo thân ảnh của hắn bước từ trên đài cao xuống mặt đất rồi hướng ra cửa lớn, trên mặt đều là vẻ mù mịt hoang mang.

"Đi."

"Hả? Đi đâu?"

"Đến nhìn xem, nữ nhân đó, đến tột cùng là ai."

Đợi đến tận lúc không còn nhìn thấy tà áo của quỷ vương nữa, nam thủ hạ mới đem cái miệng há hốc vừa bằng một quả táo của mình ngậm lại. Mãi một hồi sau, hồi thần lại, gã mới lắp bắp trong kinh hỉ:

"... Không đùa chứ? Vực chủ... thế mà lại tự mình rời khỏi ổ, ra ngoài thế giới kia khám phá rồi!!! Ô ô ô!! Vực chủ đại vương trưởng thành thật rồi...!!!"

"Ngươi còn đứng đó nói nhảm, bổn vương liền phạt ngươi bổng lộc tháng này."

Giọng nói của quỷ vương không nhanh không chậm nương theo gió mà vọng vào quỷ vương điện, khiến tên thủ hạ sợ xanh mặt, lập tức hoá thành khói đen mà đuổi theo, vừa đuổi vừa thảm thiết kêu:

"Vực chủ đại quỷ vương...!! Ngài có thể phạt gì thuộc hạ cũng được, nhưng bổng lộc thuộc hạ tuyệt đối không thể mất a...!!!"

Ừ đấy, nghĩ không sai. Quỷ tộc chi Vương, thế nhưng lại chính xác là một trạch nam suốt ngày chỉ có ru rú trong toà cung điện có hơi ảm đạm trống vắng này của mình. Để mà khiến hắn có động lực nhấc mình lê bước ra khỏi ổ thì kẻ đó chắc chắn không phải là hạng tầm thường đâu.

.

.

.

Vừa đến nơi, quỷ vương hắc bào liền thấy trên mặt đất là một bãi xác quỷ nằm la liệt, thê thảm không còn ngôn từ nào có thể diễn tả. Đành là quỷ tộc có phong tục thân ai nấy lo, sinh tử tự mình định đoạt, nhưng trông thấy cảnh tượng này, thân là quỷ vương thi thoảng cũng xuất đầu lộ diện làm chủ cho bọn chúng, hắn cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút xót xa.

Mà thủ phạm diệt quỷ lại đứng ở ngay đầu bên kia bờ suối, trên tay vẫn còn cầm nhuyễn kiếm dính đầy máu, nhỏ từng giọt tóc tách lên mặt đất. Nữ nhân mảnh mai như một vị tiểu thư kim chi ngọc diệp, trên người mặc y phục lữ hành gọn gàng. Tuy chỉ nhìn được mái tóc thả sau lưng của nàng, nhưng hắn đã mơ hồ cảm nhận được, nữ nhân này chắc chắn có tư sắc không tệ.

Hẳn là một tu tiên giả đi—

Không đúng. Trên người nàng ta có tà khí! Là từ tà phái sao?

Người tu tiên, tu vi đủ cao, một trận thiên lôi đánh xuống liền phi thăng, thành tiên trên thiên đình. Người tu tà, trong người tích luỹ tà khí, thờ phụng quỷ, sau đấy thậm chí là thành quỷ luôn. Người chết nhưng vẫn còn chấp niệm, lưu luyến dương gian, cũng sẽ hoá quỷ.

Còn hắn, vì sao lại thành quỷ, hơn nữa lại còn là quỷ vương, chủ nhân của Quỷ Vực này, thì...

"Ai?!"

Nữ tử cảm thấy có một ánh mắt đang từ xa thầm lặng theo dõi mình liền quay phắt lại, vào thế kiếm sẵn sàng tiếp chiêu. Gương mặt nàng cũng vì thế mà phơi bày rõ ràng trước mắt hắn.

Kinh diễm. Tuyệt sắc. Mĩ lệ. Lãnh khốc. Vô tình.

Quen thuộc.

Quỷ vương nhất thời quên cả hô hấp.

"Ngươi là ai? Nếu là đến để gϊếŧ ta, thì xin thứ lỗi, ngươi không có cửa đâu."

"Nữ nhân có mắt như mù kia! Thấy Vực chủ còn không quỳ xuống, lại ở đó khẩu khí cái gì?!"

Thủ hạ nọ lúc đuổi tới vừa vặn nghe được lời khích tướng đầy sát ý và ngạo mạn của nữ tử, liền tức tối quát lên, loan đao giắt hông cũng rút ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào phương hướng nữ tử kia.

"La Lục, bỏ đao xuống." Quỷ vương ở bên cạnh thấp giọng ra lệnh.

"Vực chủ...! Nhưng—"

La Lục bị ngăn lại thì không khỏi bất mãn mà phản kháng. Nhưng gã còn chưa kịp mở miệng thì đã phải im lặng cúi gầm mặt xuống ngay khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của quỷ vương liếc về phía mình. Hắn lặp lại mệnh lệnh, vẫn bằng tông giọng nhẹ bẫng ấy, nhưng trọng lượng mang theo đến cả kẻ ngốc cũng nhận ra là không hề đồng dạng.

"Ta nói, bỏ xuống."

"... Dạ."

Để La Lục đi theo đằng sau lưng mình, quỷ vương bình tĩnh nhắm phương hướng của nữ tử nọ mà thong thả đi tới, dùng dáng dấp của một bậc vương giả mà cư xử. Nàng ta vẫn chưa hề buông xuống cảnh giác, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ sợ hãi khi khoảng cách giữa hắn và nàng càng lúc càng bị thu hẹp lại. Trái lại, phong thái của nàng cứ ung dung bình thản, tựa như nàng vô cùng tự tin rằng mình sẽ hạ gục được nam tử có cặp sừng doạ người này nên nàng chẳng có lí do nào để sợ sệt cả.

"Nữ nhân, ngươi xâm phạm vào địa bàn của bổn vương, lại còn bất kính với bổn vương. Ngươi nghĩ xem, bổn vương nên dùng hình phạt gì dành cho ngươi đây?"

Dừng lại trước mặt nữ tử với khoảng cách một thước, quỷ vương nhàn nhạt nhả ra từng chữ, giống như là không hề để tâm đến nếu nàng ta có mặt dày không chịu chấp nhận hình phạt mà ngoảnh đầu bỏ đi. Nhưng không cần nghĩ nhiều liền có thể dùng giác quan mà nhận ra được uy áp trong lời nói của hắn là có bao nhiêu cường đại. Hắn có thể tuỳ tiện dùng uy áp bóp chết một vị tiên, huống chi là một nhân loại nhỏ bé theo tà phái, vốn dĩ sẽ cung phụng quỷ như một lẽ đương nhiên.

Nữ tử sau khi nghe hắn nói xong, biểu cảm bỗng trở nên phức tạp, trong đáy mắt còn xuất hiện tia hoài nghi khó tin. Nàng ngờ vực cất tiếng hỏi, lần này ngữ điệu đã trở nên dè chừng hơn rất nhiều:

"Ngươi là... Quỷ Vực Chi Vương...?"

"Là bổn vương. Làm sao?"

Hắn không hiểu vì sao nữ tử này lại làm ra vẻ mặt đó, giống như kiểu một người vừa mới bị vỡ nát tam quan mà nhất thời chưa kịp chấp nhận được thực tại. Nàng bần thần ra đấy, mắt dán chặt lên người hắn mà không hề chớp lấy một lần.

Được rồi, hắn là quỷ, nàng là người, cớ sao giờ phút này nàng lại khiến hắn cảm thấy lành lạnh sau sống lưng vậy chứ?

"Nữ nhân, ngươi... không sao chứ?"

Tình huống này nếu như ngẫm nghĩ lại mà nói thì có hơi quá là ngược ngạo đi. Ai đời một quỷ vương bệ vệ ngạo nghễ lại dùng một bộ mặt lo lắng mà cất tiếng hỏi han một nhân loại vừa mới càn rỡ trên chính địa bàn của mình như thế này cơ chứ?

Hồn của nàng bị một tiếng gọi quan ngại của hắn kéo về, lúc này mới chớp chớp hai con mắt, sau đó lại bắt gặp hắn cũng đang nhìn chính mình chằm chằm liền không biết phải mở miệng nói cái gì mới phải.

Sau một hồi nghĩ ngợi không có kết quả, nàng rốt cuộc lại lầm bầm nhỏ trong miệng, nhưng với thính giác siêu việt của một vua quỷ mà nói, hắn hoàn toàn có thể nghe thấy nàng nói gì:

"Ra là Vực chủ đại nhân, quỷ vương thân cao năm thước mặt to ba bản với hàm răng nanh như cái cột đình cùng cặp sừng như hai khúc gỗ cháy đây sao? Kì quái, là kẻ nào đã tung ra loại tin đồn thất thiệt này vậy?"

"... ???"

Trên trán hắn liền xuất hiện ba đường hắc tuyến, lúc này dù có muốn phản ứng lại gì cũng chẳng còn nửa điểm sức lực để mà làm nữa.

Hoá ra, hình tượng của hắn ở trong miệng thiên hạ lại là một quái nhân ghê rợn đến vậy sao?

"Ta đúng là Vực chủ Quỷ vực, và cũng chỉ có duy nhất câu này là đúng. Ngươi... nhân loại các ngươi quả là có trí tưởng tượng phong phú."

Giống như là chột dạ vì bị nghe thấy, nữ nhân hơi cứng người, sau đó lập tức tự động né tránh ánh mắt hắn, ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Như thể là nàng chưa có nói gì cả.

Hắn không lường trước được phản ứng này của nàng, trong lòng liền nghĩ sao lại kì quái thế. Nhưng nghĩ lại, cũng thấy hợp lí. Dù sao hắn cũng là quỷ vương, tiếng tăm cũng không phải ngày một ngày hai mới nổi. Có lẽ nàng ta nghĩ rằng không khéo chọc giận hắn, hắn lại thật sự hạ thủ với nàng. Tạm thời thu lại gai nhọn để thăm dò đối phương sao? Một nước đi khá là khôn ngoan đấy chứ.

"Ngài nói... muốn trừng phạt ta vì đã xâm phạm vào quỷ vực? Là hình phạt gì, xin cứ nói, ta chịu."

A?

Thế mà cũng được á?

Nữ nhân này, quả nhiên là kì quái!!

Sau đó, chỉ thấy hai bên cứ im ỉm nhìn nhau, không khí thập phần lạ lùng.

Mãi một lúc sau, bạc môi của quỷ vương mới tách mở:

"Thế thì đến quỷ vương lâu của ta làm việc đi."

"... Sao cơ?"

Hắn sẽ không nói rằng vẻ hoang mang đó không hợp với gương mặt của nàng chút nào đâu.

"Hình phạt, chính là sức lao động của ngươi. Từ bây giờ, ngươi sẽ là cánh tay phải của bổn vương."

"... Xin thứ lỗi nếu như ta đã nghe nhầm, nhưng mà... sao cơ?"

Vẻ mặt của nàng càng lúc càng trở nên thú vị hơn rồi.

"Vực chủ!! Thuộc hạ mới chính là cánh tay phải của ngài mà!!"

La Lục ở phía sau nghe xong liền hốt hoảng, phẫn uất nhắc lại cho quỷ vương nhớ chức vị thực sự của chính mình.

"Thì ngươi đổi thành cánh tay trái đi?"

"Vực chủ?!! Ngài có thể nào đừng vô lí như vậy nữa được không?!!"

"Ừ, quyết định vậy đi. La Lục, mau trở về chuẩn bị phòng mới cho nàng."

"Vực chủ?! Vực chủ...!!!!"

La Lục cảm thấy, gã hẳn chính là một con quỷ đáng thương nhất quỷ vực này. Cánh tay phải của Vực chủ cái gì chứ? Chính là còn không bằng một tên quỷ nô chạy vặt...

***Vài trăm năm sau***

Nữ tử trong bộ y phục dạ hành đứng bên đại cổ thụ, tay phải đưa lên, đón lấy một đốm ma trơi ma mị bay vào. Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng thờ ơ pha chút cả tàn khốc của nàng, nhưng lại xinh đẹp một cách không gì có thể chối bỏ được.

Thân ảnh của nàng toàn bộ đều lọt vào trong ánh mắt hắn. Quỷ vương ở phía đằng xa, nhìn nàng, trong đáy mắt thấp thoáng một vẻ đè nén, như thể hắn muốn che giấu đi một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó.

Phải rồi.

Sao hắn lại có thể quên mất.

Chính là nàng.

Ý nghĩa của cuộc sống mà hắn có được này, chính là nàng.

"... Tử Ly."

Hắn chậm rãi bước đến.

"Đại nhân."

Nghe thấy tiếng gọi ấm áp quen thuộc, tiếng gọi không nên hợp với kẻ mang thân phận quỷ vương ấy, nàng thả cho đốm ma trơi bay đi, rồi quay người sang, hành lễ với hắn.

"Ta đã cho phép nàng không cần phải hành lễ với ta rồi mà."

"Đại nhân, quy củ chuẩn mực, không nên phá vỡ tuỳ tiện."

Hắn cười thầm trong lòng. Nữ tử này, dù có tỏ ra cứng nhắc, hay thậm chí là lạnh lùng và xa cách như thế nào...

Hắn vẫn sẽ tiến bước về phía nàng.

Cho dù phía sau lưng nàng là một con dao, tuỳ thời đều có thể xuyên thủng qua tim hắn.

"Tử Ly, nàng có biết, vì sao ta lại trở thành quỷ vương không?"

"Ta không biết."

"Pff... Hahaha...!"

Nàng khó hiểu nhìn hắn đáp lại câu trả lời thành thật thẳng thắn của nàng bằng một tràng cười sảng khoái.

Đối diện với sự thiếu hiểu biết của nàng, hắn thấy vui lắm sao?

Nhưng cuối cùng, sau khi đã ngưng cười và lau đi vệt nước mắt đọng trên khoé, hắn lại chỉ nói:

"Ừ. Không biết, ngược lại cũng rất tốt. Vì đây là bí mật của ta. Không biết cũng được. Nàng cũng không cần biết. Phải vậy không?"

"..."

Nàng không cần biết.

Nàng không thể biết.

Bí mật này... chỉ có hắn biết, là được rồi.

~ Phiên ngoại 4 - Hết ~

A/N: chợt nhận ra câu chuyện này còn kha khá chuyện để kể :v