Bí mật che giấu suốt 25 năm trời bỗng nhiên bị một kẻ chỉ tồn tại trong sách phát hiện.
Cơ bắp trên người Tần Mục căng chặt, hai tay bị trói dùng sức cuộn lại, móng tay gắt gao bấm vào lòng bàn tay hắn.
Tần Mục tựa như không cảm thấy đau, trái tim trong ngực muốn nhảy đến cổ họng, âm thanh của Bạch Cận Thu chứa đựng cảm giác mừng như điên làm lòng Tần Mục rét run, hắn tình nguyện bị người ta làm nhục nói hắn là quái thai dị dạng, cũng không muốn bị cái tên này đùa bỡn dâʍ ɭσạи.
Một ngón tay hơi lạnh sờ soạng tiến đến, vuốt ve theo rãnh hoa môi lên xuống, cảm giác bị động chạm xa lạ này làm Tần Mục chán ghét nhíu mày, mông càng siết chặt hơn.
Dường như cảm nhận được sự bài xích của Tần Mục, Bạch Cận Thu bật cười.
Để thấy rõ ràng hơn cái bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© kia, Bạch Cận Thu cũng không quan tâm đến sự giãy giụa của Tần Mục, hạ người xuống, mặt cậu gần như dán trên mông Tần Mục, ngón tay thon dài cân đối dùng sức tách ra hai cánh mông, tầm mắt mang theo lửa nóng chặt chẽ dính chặt trên hoa huyệt ẩm ướt kia.
Màu da của Tần Mục trời sinh đã là màu bánh mật, cùng với gương mặt đẹp trai ngũ quan rõ ràng, khiến hắn nhìn rất gợi cảm. Cũng vậy, hoa huyệt bên dưới của Tần Mục không phải màu hồng, hơi đậm màu hơn một chút, nhưng lại không hẳn là màu nâu, hai cánh hoa môi vừa dày vừa mập, giống như bào ngư khép chặt lại. Có thể do thường xuyên cọ xát với qυầи ɭóŧ, bên cạnh hoa môi có chút thẫm màu.
Bạch Cận Thu từng xem qua phim sếch, hoa huyệt của nữ chính luôn là một màu hồng phấn nộn, có đôi khi là màu trắng nhìn qua rất sạch sẽ.
Nhưng cậu lại không hề có du͙© vọиɠ.
Bây giờ nhìn thấy hoa huyệt đỏ rực của Tần Mục, Bạch Cận Thu lại dấy lên du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn, nước bọt trong miệng cũng phân bố với tốc độ nhanh hơn, dươиɠ ѵậŧ cũng trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết.
Yết hầu khẽ cuộn lên xuống, Bạch Cận Thu tách ra hai mảnh hoa môi đầy đặn, bên trong hoa môi thế mà lại mang một màu hồng phấn, hoa huyệt tạo thành một khe hở, bên trong hơi co rút, còn có mật dịch trong suốt đang chảy ra từ cái khe đó.
Bạch Cận Thu nhanh chóng hiểu được tại sao lông mao của Tần Mục lại bị ướt, hô hấp của cậu trở nên nặng nề hơn, lau đi một chút dâʍ ɖị©ɧ nơi hoa huyệt, Bạch Cận Thu ghé vào trên người Tần Mục, nâng cằm hắn lên, xấu xa mà bôi loạn ngón tay có dính dâʍ ɖị©ɧ lên môi Tần Mục.
Cuối cùng, Bạch Cận Thu dịu dàng vuốt ve hai cánh hoa môi dưới sự tiếp xúc với dâʍ ɖị©ɧ mà càng trở nên đầy đặn xinh đẹp của Tần Mục, nhẹ nhàng hỏi:
“Anh có biết đây là cái gì không?”
Tần mục vừa tức giận vừa cảm thấy ngại ngùng, cũng may ánh đèn trong phòng mờ tối, thuận tiện cho hắn che giấu cảm xúc trong mắt.
Tần Mục lắc lắc đầu, quơ quơ hai tay đang bị dây thừng cột lại, dùng âm thanh tủi thân nói: “Thu Thu, tay đau quá, cởi dây thừng ra được không?”
Bạch Cận Thu đương nhiên sẽ không giúp Tần Mục cởi dây thừng ra, hạ người xuống, đặt môi bên tai hắn, âm thanh không còn trong trẻo rõ ràng như trước nữa mà trở nên khàn khàn không rõ âm tiết:
“Anh đang phát tình, đây là dâʍ ɖị©ɧ từ trong lỗ nhỏ của anh chảy ra, không ăn dươиɠ ѵậŧ lỗ nhỏ của anh sẽ không ngừng chảy nước, để tôi giúp anh chặn lại chỗ dâʍ ɖị©ɧ đó được không?”
Thiếu niên trông có vẻ thanh tú trắng trẻo thế mà lại có thể phun ra những ngôn từ thô tục như vậy, sự tương phản này làm Tần Mục phải trợn trừng mắt.
Hắn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, ngây ngây ngốc ngốc, ngược lại nhìn còn rất giống kẻ ngốc.
Bạch Cận Thu cũng không trông mong tên ngốc này có thể nghe hiểu cậu nói gì, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, cắn một chút vành tai mỏng của Tần Mục cọ xát, nhận ra thân thể Tần Mục run rẩy, Bạch Cận Thu lại ngậm lấy cả vành tai của hắn tùy ý mυ'ŧ vào, lại còn cố ý phát ra âm thanh nuốt nước bọt khiến người nghe phải đỏ mặt chân run.
Cảm giác tựa như bị điện giật quét qua toàn thân, Tần Mục không kìm được từ trong miệng tràn ra một tiếng rêи ɾỉ, lắc đầu tránh nhé, lại bị Bạch Cận Thu ôm lấy, cái lưỡi linh hoạt mơn trớn đi lên, nhắm vào bên trong lỗ tai Tần Mục đâm vào.
Tần Mục không chịu nổi mà há lớn miệng, trong mắt lại có thêm thật nhiều hơi nước, hắn chưa bao giờ biết được thân thể của chính mình lại mẫn cảm như vậy, hoa huyệt lõα ɭồ bên ngoài đang run rẩy chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, Tần Mục có thể cảm nhận được dâʍ ɖị©ɧ đang men theo đùi hắn chảy xuống, cơ đùi của hắn cũng đang run rẩy đến lợi hại.
Chiếc lưỡi mềm mại tựa như một con rắn nhỏ, ở trong lỗ tai Tần Mục không ngừng đâm vào rút ra, chuyển động như vậy, làm người ta nhanh chóng liên tưởng đến loại vận động ra vào nào đó.
Mà Bạch Cận Thu hiển nhiên cũng đang nghĩ như vậy, một bên dùng đầu lưỡi chơi lỗ tai Tần Mục, một bên mơ hồ mà giải thích: “Giống như thế này, chút nữa cậu bé của tôi cũng sẽ đâm vào cái lỗ nhỏ đang phát tình bên dưới của anh, chờ cho lỗ nhỏ hư hỏng của anh không còn chảy nước nữa, tôi sẽ cởi trói cho anh.”