Ta Dùng Thân Thể Cứu Vớt Nam Chính Hắc Hóa

Thế giới 1 - Ngoại truyện 2

Không… uhm… a…”

Còn chưa kịp dứt lời, đối phương liền đẩy nhanh tốc độ lên xuống, bàn chân mang tất đen không ngừng cùng thân côn ŧᏂịŧ cọ sát, ngón chân đè lên mắt ngựa, ở lỗ nhỏ tiết ra chất lỏng không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà di chuyển ma sát theo hình xoắn ốc.

Kɧoáı ©ảʍ từ bên dưới lan tràn khắp toàn thân, Tần Mục nhịn không nổi rên lên một tiếng, nắm chặt khăn trải giường mà bắt đầu nâng lên hạ thân của mình, khiến cho bàn chân đối phương có thể dễ dàng bao lấy bộ phận đang ưỡn cao đầu phía dưới.

Đối phương ăn mặc trang điểm như một người phụ nữ, bị một người âu yếm như vậy, thật sự là quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.

Không rõ có phải vì là mơ nên ý chí của Tần Mục trở nên mỏng manh như vậy, hay là do thanh niên áo đen quá mức mê người, Tần Mục cũng không hề cự tuyệt, cam chịu để đối phương tiếp tục làm những việc quá phận này với mình.

Gần đây quả thật Tần Mục vẫn luôn bận rộn làm việc, hơn nữa trước đó không lâu lại chính mắt nhìn thấy người nhảy lầu, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, hắn cũng không dùng tay để tự giải quyết được, vậy nên mới mơ thấy giấc mộng xuân kỳ lạ này. Cũng vì bình thường đều dựa vào huynh đệ tay phải giải quyết loại nhu cầu sinh lý này, kỳ thật Tần Mục cũng rất tò mò cảm giác khi làʍ t̠ìиɦ là như thế nào, giấc mộng xuân này lại vô cùng chân thật, vậy hắn cũng sẽ không ngại ở trong mơ mà trải nghiệm một chút.

Vì thế Tần Mục lại thả lỏng thân thể, rũ mắt nhìn côn ŧᏂịŧ của mình ở dưới chân thanh niên kia ra ra vào vào, côn ŧᏂịŧ đỏ sậm bị đôi chân mang vớ đen bao chặt lấy, hình ảnh này vừa sắc tình vừa dâʍ ɭσạи biết bao, dịch từ tuyến tiền liệt tiết ra còn làm ngón chân của thanh niên ướt đẫm, trên tất chân bám vào một tầng nước trong suốt da^ʍ mĩ.

Tần Mục sướиɠ đến mức mặt ửng hồng, cổ ngửa ra sau, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía đôi môi đỏ mọng của đối phương, trong đầu từ từ có một ý định được hình thành.

Ỷ vào đây chỉ là mơ, Tần Mục nói ra ý định mà trong hiện thực hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ nói: “Uhm…a… nhanh, khẩu giao cho tôi.”

Thanh niên nghe xong, thấp giọng cười, giúp Tần Mục cởi phăng chiếc quần ra, mà trong cả quá trình này Tần Mục cũng không hề phản kháng, ngược lại còn mở đùi ra để đối phương có thể dễ dàng thực hiện động tác. Chờ đến khi hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra trong không khí, thanh niên hơi cúi người, ở cẳng chân Tần Mục hạ xuống một nụ hôn, cảm xúc lành lạnh tiến vào, vừa vặn giúp lửa nóng trong người Tần Mục giảm bớt một ít.

Tần Mục nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt chứa đầy tìиɧ ɖu͙© mà nhìn thanh niên đang từ từ hạ mình xuống, môi đỏ khẽ nhếch lên. Thế nhưng kɧoáı ©ảʍ côn ŧᏂịŧ được khoang miệng ấm áp bao vây trong dự kiến lại không xuất hiện, thanh niên đem côn ŧᏂịŧ của Tần Mục gạt sang một bên, nhìn chằm chằm vào hoa huyệt của hắn hai giây, sau kề mắt đến gần sát, lập tức, đầu lưỡi lạnh lẽo tiến vào bên trong hoa huyệt chưa từng bị ai chạm qua mà liếʍ mυ'ŧ.

“Không cần…”

Việc này thật sự vượt quá so với tưởng tượng của Tần Mục, hắn nghĩ côn ŧᏂịŧ còn đang ngẩng cao đầu kia sẽ được khẩu giao, không ngờ là đối phương vậy mà lại liếʍ nơi đó của mình.

Cảm giác ngứa ngáy xa lạ từ hoa huyệt đánh ập đến, kɧoáı ©ảʍ tựa như bị điện giật quét qua toàn thân, theo bản năng, Tần Mục muốn kháng cự lại loại cảm giác mất khống chế này, hắn đạp chân loạn xạ, muốn đá văng người kia đi. Nhưng, lúc này một đôi bàn tay hơi lạnh lền vươn tới, dễ như trở bàn tay mà nắm lấy đùi Tần Mục, đem hai chân hắn gấp lại thành hình chữ M, hoa huyệt nữ tính của Tần Mục hoàn toàn bại lộ trong không khí.

Đôi mắt đen nhánh của Tần Mục nhanh chóng hiện lên một tầng xấu hổ cùng lửa giận ngùn ngụt, Tần Mục lảng tránh, “Buông tôi ra!”

“Không phải anh muốn tôi khẩu giao cho anh sao?”

Thanh niên ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quyến rũ với Tần Mục, môi đỏ mĩ lệ mở ra, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Thoạt nhìn có chút dọa người.

Trái tim Tần Mục rét lạnh, còn đang muốn thô bạo chửi tục, thì đối phương lại một lần nữa cúi người xuống, trực tiếp ngậm lấy âm đế đang hơi co lại, dùng hàm răng nhẹ nhàng liếʍ láp, đồng thời đầu lưỡi bò đến điểm nhỏ nào đó ra sức mà trêu ghẹo.

“Uhm…aaa…”