Edit: Kidoisme
Người đàn ông tên Văn Phong Tẫn, gã cùng kiếp trước của Vương Tiểu Mị – Miên Đăng là đồng môn của một môn phái ẩn cư, từ nhỏ tình cảm hai người rất tốt, có thể gọi là trúc mã trúc mã, theo miệng của Văn Phong Tẫn thì là tình nhân được trời đất tác thành.
Vốn dĩ hai người định ra ngoài kết bạn du lịch ba năm rồi trở về môn phái cử hành hôn lễ.
Kết quả…lại là tử biệt.
Vương Tiểu Mị: Bất tử thế qué nào được? Cắm flag nào không cắm cắm đúng cái ‘về nhà kết hôn’.
Thời cổ đại con người ta rất mê tín, theo đuổi tu luyện thành tiên, còn có thể luyện rất nhiều đan dược phục vụ cho mục đích đó, cực kỳ tốn tiền tốn sức. Hoàng đế và hoàng tộc thì khỏi nói, tin tưởng không lý do, phái rất nhiều quân đi tìm thứ đan dược trường sinh bất tử.
Mà hai người đi du lịch không biết xui xẻo hay may mắn vừa đúng lúc cứu được người toàn thân là máu, dùng cái giọng của Văn Phong Tẫn nói thì hắn kiếp trước cũng chính là Miên Đăng đại khái là mặt lạnh tâm nóng, cực kỳ lương thiện không chỉ giúp đối phương trị thương mà còn giúp người ta đẩy lùi kẻ địch.
Nhưng lại không nghĩ tới sát thủ được phái đến càng ngày càng đông, cuối cùng người kia vẫn phải chết, trước khi chết người đó nói được Hoàng đế phái đi tìm thuốc trường sinh, cuối cùng đem tiên đan giao lại cho Miên Đăng.
Miên Đăng và Văn Phong Tẫn đương nhiên biết đây là củ khoai lang nóng bỏng tay.
Nhưng những người đó vì thuật trường sinh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ, kể cả khi có đem đan dược hủy đi thì những người đó cũng không tin.
Bọn họ lập tức tìm bang phái khác yêu cầu trợ giúp nhưng kết quả còn chưa đến nơi đã bị bao vây toàn lực.
Hai người cuối cùng không địch lại đám người đó, lúc chạy đến núi sâu, Miên Đăng chỉ còn đúng một hơi tàn.
Văn Phong Tẫn cũng không còn sức, gã dựa vào ý chí muốn cứu sống Miên Đăng mà ngoan cường chiến đấu, truy binh phía sau như mèo vờn chuột cố ý trêu chọc bọn họ, xem bọn họ như mấy tên hề diễn xiếc chạy loạn.
Nói đến đây, cánh tay Văn Phong Tẫn đột nhiên dùng sức khiến Vương Tiểu Mị phát đau, gã phảng phất như đang chìm trong nỗi bi thương của quá khứ, hai mắt biến thành màu đỏ tươi, Vương Tiểu Mị sợ đến mức co thành cục không dám mở mồm nói chuyện.
Văn Phong Tẫn tiếp tục kể, sau này vì muốn sống hai người quyết định ăn đan dược, thứ đó có thật không thì không ai rõ nhưng đến bước đường cùng, có thể sống đã là ân huệ trời ban rồi.
Tình cảm hai người sâu đậm, không ai muốn sống một mình, bọn họ mãi mới quyết định Miên Đăng sẽ sống sót. Kết quả Miên Đăng lừa Văn Phong Tẫn, hắn dùng miệng mớm đan cho gã…
Đan dược là thật nhưng dùng tiên đan để trường sinh bất tử lại đạt được kết quả không mấy tốt đẹp, nhìn mấy ông tu tiên trong lịch sử gánh chịu hậu quả thì biết…
Tuy Văn Phong Tẫn còn sống nhưng Miên Đăng đã chết. Mà tim gã cũng ngừng đập, cơ thể biến thành con quái vật không đau đớn không khổ sở, gã gϊếŧ hết tất cả thích khách bao vây bọn họ, ôm thi thể Miên Đăng biến mất trong mắt mợi người.
Nhiều năm sau Văn Phong Tẫn lòng mang thù hận lập cho mình một tổ chức bắt đầu cướp hết bảo vật khắp thiên hạ, thậm chí là không từ thủ đoạn lấy được các phương thức hồi sinh người chết.
Cuối cùng tiền chất thành núi, xây mộ cung, tìm được cây Tương Tư trong truyền thuyết.
Nhưng không một ai rõ ràng cái cây này có thể cứu vớt Miên Đăng, Văn Phong Tẫn trải qua trăm nghìn cay đắng coi đó là hy vọng cuối cùng, ôm thi thể người thương nằm xuống mộ, ngủ trong quan tài…
Dưới tán Tương Tư, mười kiếp đau tận cùng…
Giờ đây Vương Tiểu Mị thực sự ở kiếp thứ mười của Miên Đăng bị triệu hồi về lại bên gã.
Nghe xong câu chuyện này, Vương Tiểu Mị thực sự cạn lời, hắn không biết nên nói từ đâu cho phải.
Theo bản năng hắn không nghi ngờ câu chuyện của Văn Phong Tẫn, vì khi nhắc đến đau khổ cùng cái chết của Miên Đăng, hận ý của gã không phải giả dối, mà còn vì đối phương xây mộ cùng cũng khiến Vương Tiểu Mị tin tưởng tình cảm của gã.
Nhưng mà…
“Tôi thực sự không có ký ức anh vừa nói…Hơn nữa tôi tên Vương Tiểu Mị, giờ anh nói tôi là Miên Đăng, tôi cũng…” Tôi cũng không làm ra được cái mặt “Hu hu hu, chồng ơi em hiện về rồi nè chồng vất vả quá đi ~”
“Không có vấn đề.” Văn Phong Tẫn cúi đầu, lộ ra nụ cười nhẹ: “Thứ ta muốn nhất đã về bên cạnh ta, cho dù là thân phận gì, gương mặt gì, điều là huynh…”
“Chúng ta có thể từ từ bắt đầu…” Đại ca cương thi cười rất có thâm ý.
Mà Vương Tiểu Mị hận không thể khóc cho gã xem. Ài nha anh trai, chúng ta thành xác chết rồi anh còn muốn yêu đương gì nữa? Chẳng nhẽ anh em mình gọi nhau là vợ chồng bánh chưng hả?
Không đúng!
Bỗng nhiên Vương Tiểu Mị nghĩ đến một chuyện: “Anh ăn tiên đan thì thành tiên rồi phải không? Vậy anh không phải bánh chưng hả? Thế anh có cách nào biến tôi thành người không?”
Đương nhiên hắn phát hiện ra từ lúc tỉnh lại đến giờ mình không có nhiệt độ cơ thể cùng với nhịp tim, lúc đó thiếu chút nữa hắn bị hù chết, Vương Tiểu Mị không muốn làm cương thi, nếu không cả đời hắn không lên nổi mặt đất mất.
“Bánh chưng?” Văn Phong Tẫn nghiêng đầu: “Là gì?”
“À, là cương thi, ha hả, xin lỗi nha tôi xem nhiều tiểu thuyết quá.” Vương Tiểu Mị ngãi ngãi đầu.
“Cương thi?” Văn Phong Tẫn nhăn mày, hoa văn màu đỏ giữa trán theo hành động của gã giật giật lên xuống: “Sau khi ta dùng đan dược tương đương với đã chết, không cần ăn cơm, không cần ngủ, vết thương nhanh chóng có thể khép lại nhưng lại mất đi nhịp tim và nhiệt độ cơ thể. Mà huynh thì đã trải qua sự bảo dưỡng của huyệt mộ và thần thụ nên mới không thành cương thi thối, ta tạm thời chưa tìm được cách giúp thân thể huynh sống lại.”
Anh, anh miêu tả đúng là cương thi rồi còn gì?
Vương Tiểu Mị chán đời gục đầu xuống.
“Đừng lo, dù là bánh chưng thì huynh cũng là bánh chưng đẹp nhất.” Văn Phong Tẫn ôm Vương Tiểu Mị vào trong lòng, dùng chóp mũi đυ.ng vào môi hắn.
Vương Tiểu Mị:…
Ài già đàn ông ấy mà, ngoài miệng thì nói gặp được em là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh nhưng trên thực tế hận không thể lột sạch ném con người ta lên giường dùng sức làm.
Vương Tiểu Mị nhìn đại lão khí chất ngời ngời cùng giá trị nhan sắc cấp bậc bảo vật quốc gia…hắn phẩn khởi — cho tay vào bắt đầu sờ ngực!
Mỡ dâng tận mồm mà không húp thì có lỗi với ông bà tổ tiên quá!
Vương Tiểu Mị sờ phát sướиɠ cả người.
Ban đầu Văn Phong Tẫn ngạc nhiên ngẩn ra nhưng rất nhanh cặp mắt gã sáng lên, thậm chí còn chủ động cong lưng cho Vương Tiểu Mị sờ.
Miên Đăng…
Huynh vậy mà có du͙© vọиɠ với ta…
Cảm nhận được phía sau lực vuốt ngày càng dịu dàng.
Gay nhiều năm nhưng chưa gặp được đối tượng nào ưng ý – đã nản lòng Vương Tiểu Mị đột nhiên cảm thấy ông trời cướp đi mạng sống của hắn rồi lại trả về một ông chồng bánh chưng cao to thâm tình (quan trọng là đẹp trai vãi chấy) cũng không tồi.
Nhưng mà…cương thi á…có thể ừm…ấy ấy sao…
Tôi xem một chút…khụ khụ…Không có ý gì đâu, tò mò xíu xìu xiu nên xem thôi á…
Vương Tiểu Mị gục đầu xuống, lặng lẽ liếc một cái về phía dưới ba tấc rốn của đại lão.
Đống quần áo dày như vậy mà vẫn thấy phình phình…
Hề hề…
Hết chương 3