Vương Phi Cao Xương

Chương 11: Ngủ

Hám Thủ Quy lười biếng dựa trên nệm lụa vàng, bàn tay mang bao tay tơ tằm màu trắng thêu chỉ vàng vừa nắm loan đao hoàng kim, vừa dùng khăn lụa chậm rãi chà lau mặt đao. Tóc đen hơi quăn rối tung, nghiêng đầu sâu kín nhìn về phía Quý Uyển, mũi cao mắt sâu, tuấn nhan trắng nõn phản xạ ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.

“Đi đâu?”

Hắn tùy tiện vứt khăn lụa lau lưỡi đao qua một bên, vải lụa rơi xuống đất hỗn độn, phía trên loang lổ vết máu.

Quý Uyển ôm rổ hoa quả thật chặt, cắn môi tự hỏi nên chạy hay ở lại. Nhớ tới thị nữ vừa bị nâng ra ngoài vừa rồi, tuy rằng ngày thường chưa từng nói chuyện nhưng nữ hài thanh tú, nhỏ tuổi như vậy mà phải chết thảm.

“Ngươi, tại sao ngươi lại gϊếŧ chết nàng?!” Bởi vì phẫn nộ, thanh âm vốn mềm mại lại lộ ra vài phần sắc nhọn.

Hám Thủ Quy buông loan đao trong tay, chợt đứng dậy đi tới. Dáng người tuấn dật, tay áo đen bó sát, vạt áo dùng chỉ vàng thêu tường vân, khảm đá quý, lạnh lẽo âm trầm, chân dài để lại trong không gian yên lặng từng đợt tiếng động.

Đón nhận mắt bích không hề có chút cảm tình của hắn, Quý Uyển lại khϊếp đảm. Nàng có loại ảo giác bị dã thú theo dõi, có lẽ giây tiếp theo hắn sẽ mở cái mồm như bồn máu ra nuốt lấy nàng…

Rổ trái cây làm bằng gỗ liễu thơm cực kỳ, Hám Thủ Quy chỉ cần đến gần nhìn thoáng qua là liền biết Quý Uyển đi đâu. Năm ngón tay dài mang bao tay run rẩy nhặt một thứ quả trong rổ, chơi đùa hai cái.

“Là hắn cho ngươi?”

Áp lực cường đại làm Quý Uyển run sợ, nghĩ đến Quý Uyển chắc là biết A Thành, nàng còn do dự có nên nói hay không thì quả thơm bị hắn thưởng thức trong tay lại bị bóp nát.

Thịt quả màu đỏ cùng chất lỏng bị hắn nắm chặt trong tay đột nhiên không phòng ngừa mà bắn ra. Hắn mở tay ra vung lên, hạt quả đã vỡ thành hai mảnh rơi xuống đất, mà trên bao tay của hắn lại như chưa từng lưu lại dấu vết gì.

Quý Uyển đã hơi hiểu rõ vì sao thời điểm hắn gϊếŧ người lại mang bao tay rồi…

“Đây là người khác tặng cho ta, dựa vào cái gì mà ngươi lại bóp nát!” Nàng tức giận căng mày, ủy khuất nâng má đào nhìn Hám Thủ Quy đã từ kẻ điên biến thành tội ác tài trời.

Trong không khí, ngoại trừ hương quả còn có một chút mùi thuốc rượu nhàn nhạt, Hám Thủ Quy càng thêm xác định Quý Uyển gặp ai, cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì? Nếu lại đi gặp nam nhân khác thì có tin là đến ngươi ta cũng bóp nát không?”

Kẻ bá đạo, kiêu căng như hắn rất khó để nhận định một nữ nhân, một khi đã nhận định nàng thì du͙© vọиɠ chiếm hữu không cho phép nàng bị phân chia cho bất kỳ ai.

Quý Uyển hận đến ngứa răng. Nàng cũng không biết trên đời còn có loại nam nhân đáng sợ, không thể nói lý như này. Lời phản kháng đến bên miệng thiếu chút nữa đã phun ra rồi, nhưng nhớ đến khuất nhục khắc cốt ghi tâm ngày hôm qua ở trong ao nên nàng đành cố nén xuống.

Bàn tay ôm rổ quả yên lặng giơ ngón giữa lên! Hiện tại nàng chỉ khẩn cầu trời cao giúp nàng có thể nhanh chóng tìm được chỗ trong sa mạc kia, sau đó trở về thế giới cũ, sớm xa rời tên biếи ŧɦái này một chút.

“Mắng ta trong lòng, phải không?” Hám Thủ Quy nhìn Quý Uyển giận mà không dám nói gì thì như gặp được việc đặc biệt vui trong đời. So với những nữ nhân trước kia, nàng thật sự có quá nhiều điểm không giống nhau.

Quý Uyển lười để ý hắn, ôm rổ quả tràn ngập nguy cơ xoay người muốn tới tẩm điện. Hám Thủ Quy đảo tay một cái đã bắt được cổ tay nàng, chỉ nhẹ nhàng nhéo. Nàng liền đau đớn kinh hô một tiếng, cái rổ chứa đầy trái cây lập tức rơi xuống, tán loạn dưới đất.

“Ngươi! Ngươi!!”

Thấy nàng tức giận đỏ cả mắt, Hám Thủ Quy vẫn không dao động như cũ mà ngược lại còn nâng nàng lên vai, nhanh chóng đi đến tẩm điện.

“A! Thả ta xuống!”

Giường lớn trải lụa mỏng khảm đầy đá quý đã cách đó không xa, Quý Uyển nhất thời biết hắn lại muốn làm gì nên liều mạng giãy giụa. Một đôi bàn tay trắng như tuyết ra sức đánh lên lưng hắn, tiếng kêu to kinh sợ đầy bất lực làm người ta ngứa tâm.

Đột nhiên, tay nhỏ huơ loạn của nàng đánh vào cánh tay trái của hắn, chỉ nghe Hám Thủ Quy hít nhẹ một hơi rồi tàn nhẫn ném Quý Uyển lên trên chiếc giường hoa lệ rộng mở. Tùy tiện lên giường, hắn dùng thân mình cao lớn, rắn chắc ngăn chặn cơ thể mềm mại, nhỏ xinh của nàng.

“Ô! Ngươi đừng xằng bậy, ta sợ hãi…”

Mắt thấy gương mặt tuấn mỹ làm lòng người run sợ của hắn càng ngày áp càng gần, nước mắt dâng lên đầy mắt hạnh của Quý Uyển. Khủng hoảng trước mắt làm Hám Thủ Quy ngẩn ra, môi mỏng hơi nhấp, khó khăn lắm mới dừng lại trên má nàng, thu liễm cực độ làm Quý Uyển ảo giác rằng có một chút nhu tình trong đó.

“Ngủ.”

Quý Uyển còn chưa phản ứng lại đây là chuyện như thế nào thì hắn đã lạnh lùng nói một chữ. Hắn liền buông lỏng hai chân kẹp eo nàng ra, đứng dậy tháo ủng nằm ở mép giường.

Thấy nàng chậm chạp nằm bất động ở đó, hắn bỗng nhiên mở to mắt xanh biếc, trong đồng tử có hàn quang lấp lánh và thêm chút hài hước.

“Không ngủ? Vậy là chút chuyện khác.”

“Đừng!”

Quý Uyển giật nảy mình, chưa bao giờ nhanh nhẹn như vậy, thân mình nhỏ nhắn lật lại rồi lập tức chui vào trong chăn nhung dày. Tự cho rằng đã che kín mít, nàng mới nín thở, không dám động đậy nữa.

Hám Thủ Quy lần thứ hai nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi lộ ra một đường cong cực nhạt