Mỹ Nhân Chịu Nhục

Phần 1 - Chương 1.2: Tới vùng sâu dạy học

“Người ta là sinh viên đại học từ trong thành phố tới đây, tất nhiên phải khác rồi.” Ngưu Thiết Căn bực mình vỗ đầu đứa con Ngưu Hồng một cái, giục tên nhóc này nhanh đi theo chính mình ra quảng trường nhỏ.

Ở bên này, Hàn Thanh Viễn vất vả lắm mới vào được ký túc xá, khi đến thấy căn phòng tuy rằng điều kiện vật chất thiếu thốn, nhưng đã được quét dọn tỉ mỉ, căn phòng đơn giản mà sạch sẽ. Hàn Thanh Viễn dọn xong đồ rất nhanh, chuẩn bị đi qua quảng trường nhỏ.

Nhưng tới khi thay quần áo, Hàn Thanh Viễn lại gặp phải khó khăn. Sau khi cởi bọc ngực ra, vυ' của cậu đã đỏ rực lên, hai đầṳ ѵú còn sưng lên một cách khác thường, giống như hai viên đậu phộng vểnh lên trước ngực. Nếu lại cột ngực, cậu sợ cơ thể sẽ chịu không nổi. Hàn Thanh Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ mà thay áo sơmi trắng hơi rộng một chút, liền vội vàng đi theo dân làng đến quảng trường nhỏ, lại không biết điều này sẽ trở thành điều khiến chính cậu hối hận nhất đêm nay.

“Cậu chính là thầy Tiểu Hàn đúng không!”

“Thầy Tiểu Hàn tới, mọi người mau lại đây kính rượu!”

“Sinh viên đại học từ trong thành phố đến, quả nhiên không giống người thường mà!”

Vừa mới đến, các dân làng liền chạy đến chào hỏi, liên tục chen qua đến gần Hàn Thanh Viễn, muốn xem thử người song tính ở thành phố trong truyền thuyết trông như thế nào.

Hàn Thanh Viễn lập tức đỏ mặt, không nhịn được lùi về phía sau, suýt chút nữa đυ.ng phải l*иg ngực của vị trưởng làng vừa mới tới. Trưởng làng Ngưu Thiết Căn nhanh chóng ôm eo thiếu niên, chặn lại dân làng đang chen lại đây một cách vô cùng khí thế, lớn tiếng kêu lên để mở đường, rồi ôm thiếu niên đi vào bên trong, ngồi xuống bàn ở chính giữa:

“Mọi người nhường đường một chút, để thầy Tiểu Hàn ngồi xuống trước đã, muốn ngắm thì sau này còn rất nhiều cơ hội mà!”

Trưởng làng vừa nói xong, mọi người đều cười ầm lên, tất cả ánh mắt đều nhìn mình khiến Hàn Thanh Viễn ngồi trên ghế vô cùng mất tự nhiên. Hàn Thanh Viễn chỉ cảm thấy cánh tay trưởng làng đang ôm eo mình vừa cứng rắn vừa nóng bỏng, cậu thử xích xa ra nhưng không thành, không khỏi thẹn thùng thêm mấy phần. Cậu thiếu niên vốn ngây thơ từ trước đến nay nên không khỏi đè xuống những suy nghĩ kì quái; cố gắng bỏ qua chút cảm giác vi diệu của mình từ khi vào đến làng.

“Cảm ơn mọi người, tôi đến đây cũng chỉ vì giáo dục cho trẻ em trong làng. Đây vốn là trách nhiệm của tôi, nên sau này nếu tôi có lỗi lầm gì, xin mọi người chiếu cố và giúp đỡ nhiều hơn.” - Hàn Thanh Viễn cầm chén rượu phát biểu một cách cẩn thận. Sau khi cậu nói xong, các dân làng xung quanh lại ồn ào mà phụ họa, đòi chuốc say thầy Tiểu Hàn.

Hàn Thanh Viễn không thể không nhấp chút rượu trong chén, chỉ mới uống có một chút đã bị hơi cay nồng của rượu làm đỏ mặt, không khỏi ho mấy cái vì sặc, khuôn mặt càng thêm quyến rũ, gợi lên du͙© vọиɠ của lũ đàn ông xung quanh.

“Thầy Tiểu Hàn uống rượu mạnh ít thôi, uống thử chút rượu ngọt đặc biệt được ủ riêng cho người song tính trong làng chúng ta, loại rượu này nếu uống còn có tác dụng làm đẹp nữa đó!” - Một người phụ nữ trong làng thấy thế cũng đành mỉm cười, cầm theo một bình rượu bằng gốm, rót một ly đầy cho Hàn Thanh Viễn.

“A, cảm ơn!” - Hàn Thanh Viễn nhìn người phụ nữ trước mặt, càng thêm ngại ngùng. Vốn dĩ người song tính và phụ nữ trong làng đều trông vô cùng cường tráng, bởi vì thời tiết nên cũng mặc rất ít quần áo, chỉ quấn một miếng vải bên dưới như váy, thân trên gần như là cởi trần, chỉ cột một miếng vải ở phần ngực mà thôi.

“Uống nhiều một chút, rượu này không say được đâu, còn có tác dụng đặc biệt tốt đối với cơ thể của người song tính.”

Hàn Thanh Viễn nhấp một ngụm rượu, phát hiện rượu vô cùng ngọt, gần như không có vị cay. Hơn nữa vừa nãy cậu cũng rất khát nước, không nhịn được nên lỡ uống hơi nhiều để giải khát.

“Rượu này có tác dụng đặc biệt gì đối với cơ thể sao?” - Hàn Thanh Viễn có chút tò mò mà hỏi, giọng nói của thiếu niên vô cùng mềm mại vì đã có chút men say, vừa quyến rũ lại vừa ngoan ngoãn.

“Sau khi người song tính uống rượu này sẽ dễ có sữa hơn, vυ' sẽ phát triển vừa to vừa mềm, người song tính trong làng chúng ta hầu như đều uống rượu này từ nhỏ!”

Các dân làng cười nói, lại làm Hàn Thanh Viễn đang cầm chén rượu không khỏi luống cuống, không biết nên tiếp tục cầm uống hay để xuống.

“Thầy Tiểu Hàn cũng là người song tính, tuy không uống rượu ngọt nhưng vυ' cũng phát triển rất lớn, có vẻ sau này cho con bú sẽ rất tiện, sữa nhiều hơn hẳn so với người làng chúng ta.”

“Cái, cái gì cái gì chứ? Trước giờ con không chú ý tới những việc đó!”

Đối mặt với sự khiếm nhã của các dân làng, Hàn Thanh Viễn không khỏi đỏ mặt, nhưng lại không thể không làm quen với phong tục của làng. Việc thảo luận về những đề tài kiểu này thật sự vô cùng xấu hổ, khiến cậu cảm thấy đầṳ ѵú càng thêm đau đớn và khó chịu.

“Đại Tráng, ngươi đang ngồi bên cạnh, lại đó xem dùm thầy giáo thử xem. Thầy Tiểu Hàn, những việc này có gì đâu mà xấu hổ!”

“A ôi, không, không cần! Như vậy rất ngại, không cần thiết đâu!”

Vài câu từ chối nhỏ xíu của Hàn Thanh Viễn nhanh chóng bị tiếng thảo luận của các dân làng át mất. Một đôi tay to thô ráp đầy vết chai nhanh chóng vén lên áo sơmi của thiếu niên, một cặρ √υ' trắng mềm lập tức nảy lên, ngay cả đầṳ ѵú sưng đỏ cũng bị phát hiện.

“Ai nha, đầṳ ѵú này của thầy giáo sưng to quá, chắc là tới ngày chảy sữa rồi.”

“Vậy hôm nay cũng thật trùng hợp, tranh thủ uống nhiều rượu ngọt một chút, giúp sữa chảy ra nhiều một chút.”

Trưởng làng ngồi một bên cũng nhịn không nổi nhìn chằm chằm vào cảnh xuân diễm lệ trước ngực thiếu niên, nuốt nước miếng mấy lần, cầm chặt đôi tay đang giãy giụa của Hàn Thanh Viễn để trấn an:

“Tiểu Hàn, con đừng sợ, người trong làng đều như vậy mà. Xem này, cặρ √υ' của con đã sưng tới như vậy rồi, nếu không hút sữa ra thì con sẽ phải chịu đau tới mấy tháng, làm sao dạy học cho mấy đứa nhỏ chứ?”

“Ô ô, không, đừng nhìn mà trưởng làng, bác Thiết Căn, đừng làm như vậy mà…”

Hàn Thanh Viễn vô cùng luống cuống, cộng thêm tác dụng của rượu, khiến cậu thiếu niên vốn ngây thơ trước giờ vốn không biết nên ứng đối như thế nào, chỉ có thể run rẩy xin tha, lại bị những người nhà nông xa lạ ôm lên bàn, bị bắt ưỡn ngực thành tư thế đút sữa.

“A ~ đừng, đừng mυ'ŧ mà! Ô, đau quá, dừng lại!”

Trưởng làng cùng một thanh niên lạ khác chụm đầu trước ngực Hàn Thanh Viễn, mỗi người mυ'ŧ một bên vυ', lưỡi không chỉ liếʍ mà còn cuốn đầṳ ѵú lại gảy như gảy đàn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức thiếu niên nhếch ngón chân lên, cả người bị kɧoáı ©ảʍ ăn mòn nhũn ra!

Trong làng thường có trường hợp người song tính bị nghẹt sữa, nhờ hàng xóm xung quanh hút sữa giùm, cũng không phải là chuyện lớn gì. Dù sao những người song tính trong làng cũng thường lao động, nên gần như không khác gì những người đàn ông bình thường, ngoại trừ việc ngực lớn hơn và có thể tiết sữa.