*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: _Annne_
Sau đợt công diễn, e-kip chương trình lên hoạch tổ chức sự kiện để mọi người cùng thư giãn.
“Nhìn xem tôi có gì nè~” Trần Hữu cầm mấy tờ giấy kẹp giữa khe tay, Tạ Vũ nhận lấy mới biết dó là mấy tấm vé vào công viên giải trí.
Công viên giải trí à, rất phù hợp với bạn nhỏ.
“Làm tốt lắm.” Lục Chước lắc lắc mấy tấm vé trong tay.
Trầm Hữu ngồi xếp bằng giữa Ôn Trì và Tạ Vũ: “Đây là vé dành riêng cho nhóm mình. Tôi thấy mấy nhóm khác là đi tập thể hình, nếu không là đi nướng BBQ, chẳng vui gì cả.”
Tạ Vũ bên cạnh gật đầu tán thành.
Lục Chước nghe thấy thế, trong lòng liền có tính toán.
Cô nam quả nam, nên làm gì nhất(gạch bỏ).
Trần Hữu và Tạ Vũ bị làm mờ: …
Vào ngày hôm đó, chỉ có vài người quay phim đi cùng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của cả bốn người.
“Trời ơi, quá sướиɠ, ai mà thèm cắm mặt vào phòng tập cả ngày!” Trần Hữu cầm balo sung sướиɠ nhảy lên mấy vòng.
“Ừ, thật sự rất thoải mái.” Ôn Trì nắm chặt hai quai balo, tia nắng nhuộm lên tóc cậu một vầng sáng vàng nhạt, giống như là một bé tinh linh không hiểu sự đời.
E-kip chương trình không cố ý bao hết, chỉ dặn họ đeo khẩu trang trước khi xuất phát và đừng làm gì quá lạ người.
“Chúng tôi đi mua trà sữa.” Trần Hữu thấy trà sữa mình thích nhất nên kiên quyết lôi Tạ Vũ đi theo cùng, vừa chạy được một đoạn thì quay người hỏi Ôn Trì và Lục Chước: “Muốn tôi lấy hộ các cậu một phần không?”
Ôn Trì chỉ có thế hơi hơi nhìn thấy đầu hai người từ xa, vì thế cậu cố gắng kiễng mũi chân đưa tay lên vẫy vẫy.
Lục Chước thấy thiếu niên trước mặt kiễng chân, vạt áo rút lên lộ ra một phần eo thon, nếu có cái đuôi phía sau chắc chắc sẽ lắc lắc.
Lục Chước: ………Ừm, quán là đáng yêu.
Ôn Trì chờ đến khi không thấy hai người nữa mới bỏ tay xuống, quay người.
“Cậu muốn chơi trò gì?” Lục Chước cúi đầu hỏi Ôn Trì.
Thiếu niên lắc đầu nguầy nguậy, ở ngoài hiện thực nhà cậu nghèo, còn không có đủ kinh tế dư ra cho cậu đi chơi công viên giải trí, những gì cậu biết về công viên chỉ là biết qua sự mô tả nhiệt tình của các bạn dồng trang lứa.
Thấy vậy, Lục Chước cảm thấy có chút xót xa, chẳng có đứa nhỏ mười mấy tuổi đứa nào mà chưa từng đi đến công viên chơi, ấy vậy mà Ôn Trì đã trưởng thành rồi lại chưa từng đặt chân đến bao giờ.
Giống như một hoàng tử nhỏ bị giam cầm trong lâu đài, không biết gì về thế giới bên ngoài.
Lục Chước nghĩ thầm nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh vì sợ làm bé thỏ con mẫn cảm này giật mình.
“Có sợ độ cao không?” Lục Chước xoa tóc cậu.
“Không sợ.”
“Thế thì chúng ta chơi thuyền hải tặc*.”
Lục Chước dẫn thiếu niên ngây thơ đến bên cạnh con thuyền hải tặc đang rung lắc.Sau khi thấy Ôn Trì đi xuống tàu hải tặc mà không có phản ứng gì đáng lo, Lục Chước mới yên tâm đưa cậu đi chơi mấy trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
Sau khi xuống khỏi con lắc khổng lồ*, Ôn Trì nhận được điện thoại của Tạ Vũ: “Ôn Trì?”Âm thanh lạnh lùng truyền đến: “Chỗ chúng tôi nhiều người quá, hiện tại không thể đến tập hợp cùng các cậu…..”
“Đúng, nghe nói hình như có một ngôi sao lớn đến đây mở một buổi biểu diễn quy mô nhỏ ở đây! Tôi với Tạ Vũ xem xong thì đến tìm hai người nha…..” Chưa kịp dứt lời, điện thoại đã bị Tạ Vũ lấy đi.
“Buổi biểu diễn kết thúc chúng tôi đi tìm các cậu…” Giọng Tạ Vũ tạm ngừng một chút: “Chơi vui vẻ.”
“OK OK.” Ôn Trì ngắt điện thoại rồi nói lại cho Lục Chước, sau đó lôi kéo anh đến chỗ tàu lượn siêu tốc*.Nhân viên công tác lấy hai cái áo mưa đưa cho họ, Ôn Trì nhận lấy, sau khi mặc ngẩng đầu mới thấy mình và Lục Chước mặc một bộ cùng kiểu, một xanh một hồng như là áo mưa tình nhân.
Vành tai cậu bỗng đỏ rực.
Sau khi ngồi lên tàu lượn siêu tốc, tàu bắt đầu khởi động, cho đến lúc lên cao nhất mới đột ngột trượt xuống.
Cảnh vật xung quanh thay đổi nhanh chóng, cảm giác không trọng lượng khiến Ôn Trì nhắm chặt hai mắt, chỉ còn lại đôi tay ôm lấy Lục Chước bên cạnh.
Một đám nước lớn ập vào mặt, Ôn Trì cảm giác ngực mình lạnh buốt.
Cúi đầu xuống.
Tuyệt vời.
Một lỗ to đùng giữa cái áo mưa hồng nhạt.
Mảnh plastic xung quanh đung đưa theo gió.
Nội tâm Ôn Trì: Tôi bị xúc phạm.
Sau khi xuống tàu lượn siêu tốc, Ôn Trì cởϊ áσ mưa mới nhớ mình mặc quần áo màu trắng.
Lục Chước quay đầu, thấy ngay thiếu niên đang không ngừng xoắn góc áo, cả người gần như hòng nhạt. Nhìn xuống dưới, anh nhìn thấy áo trắng của cậu ướt sũng, lộ ra làn da trắng hồng, mơ hồ nhìn thấy hai điểm nhô lên như ngụy hoa.
Ôn Trì ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Lục Chước, xấu hổ đến mức muốn vùi đầu xuống đất.
Lục Chước nhanh chóng cởϊ áσ khoác ôm lấy cậu, chiếc áo khoác quá khỏ giống như là áo gió trên người thiếu niên.
“Khụ khụ…” Anh ho mấy tiếng che đi sự xấu hổ, đầu Ôn Trì cúi xuống càng thấp. Giống y như bé mèo cố gắng vùi đầu vào móng vuốt của mình vì cảm thấy ngại ngùng mà lông cũng có cảm giác biến thành màu hồng hết.
Một phòng thay đồ được xây dựng chu đáo bên cạnh công viên nước, Ôn Trì mang bộ quần áo dự phòng đi qua thay.
Trong thâm tâm, cậu thấy rất biết ơn e-kip chương trình đã nhắc bọn họ đem theo quần áo dự phòng trước khi lên đường.
Lục Chước dựa vào cửa phòng thay đồ, một chân khẽ co lại, điều này khiến cho mấy cô bé đi qua tâm tư rối loạn.
Khi các cô lấy hết can đảm muốn di xin WeChat thì cửa phòng thay đồ mở ra.
Một thiếu niên ngoan ngoãn ló đầu ra ngoài, mặc áo dài tay và quần yếm, đi tất và giày màu trắng.
Đứng trước người đàn ông cao lớn, cậu phải ngẩng đầu lên để nói chuyện, chiếc cổ thiên nga thon dài cong thành hình vòng cung duyên dáng.
Ánh sáng trong mắt của mấy cô bé còn sáng chói hơn so với thấy người đàn ông lia, thiếu niên dễ nhìn…. không đúng, quá gầy!!
Ôn Trì với Lục Chước đang thảo luận về điểm hẹn với Tạ Vũ và Trần Hữu, thì thấy mấy cô gái chạy đến với vẻ mặt không rõ ý tứ: “Chúc hai bạn hạnh phúc mãi mãi (lâu dài)!”
Cuộc nói chuyện bị chen ngang, Ôn Trì hơi ngạc nhiên ngây ngẩn, Lục Chước phản ứng rất nhanh, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Lục Chước hỏi tiếp: “Có thể chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh được không?”
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa: “OK.”
Lục Chước đưa điện thoại cho cô, rồi ôm lấy Ôn Trì.
“Tách tách.” Âm thanh vang lên, Lục Chước mới chịu buông tay.
Trong ảnh, thiếu niên được người đàn ông ôm cứ như đang rúc vào l*иg ngực của anh. Thiếu niên mỉm cười ngoan ngoãn, người đàn ông cũng cong môi, đôi mắt nhìn cậu lại tràn đầy vẻ nuông chiều.
Tất cả những điều này đều được lưu giữ lại trong bức ảnh.
————
Trời sắp tối, Ôn Trì và Lục Chước gần như đã chơi hết các trò chơi mới tụ họp với hai người Tạ Vũ.
“Nóng quá.” Trần Hữu dùng tay quạt mặt: “Fans quá đông luôn.”
“Muốn chơi vòng quay khổng lồ không?” Lục Chước hỏi Ôn Trì.“Được đó.” Bọn họ chiều nay chưa chơi trò này, vì nay nhiều người xếp hàng chơi quá.
Bốn người đi đến chỗ đu quay. Đu quay đã ngừng chuyển động, không có ai đến đu quay từ khi trời sầm tối.
Nhân viên nhận 8 tệ của trò này, chỉ vào chõ ngồi nhỏ: “Chỉ có thể hai người ngồi một chỗ.”
“Vậy tôi đi với Ôn Trì.” Lục Chước rất tự nhiên nắm tay Ôn Trì.
Ôn Trì và Lục Chước ngòi đối diện nhau trong không gian nhỏ hẹp, hai đôi chân chạm nhau. Cho đến lúc Tạ Vũ và Trần Hữu lên đu quay, vòng quay khổng lồ bắt đầu từ từ chuyển động.
Lông mi của Ôn Trì hơi run, mỗi khi ở cùng Lục Chước cậu đều thấy mình kì lạ.
Ôn Trì lắc đầu xua đi những suy nghĩ lung tung, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Ánh chiều tà lúc hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt thiếu niên, mái tóc đen bóng trở nên lấp lánh.
Lục Chước nhớ đến cảnh xuẩn trên tàu lượn siêu tốc hôm nay, ngón tay khẽ ma sát. Cho đến khi đu quay lêи đỉиɦ, Lục Chước bỗng duỗi tay ra sau cổ Ôn Trì, kéo cậu lại gần.
Ôn Trì gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt mình, vừa muốn cúi đầu lại bị Lục Chước nhéo cằm nâng lên.
Một âm thanh khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai: “Nghe nói khi vòng quay đến nơi cao nhất, người yêu hôn nhau sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
“Ôn Trì, tôi thích em.”
“Đáp án của em là gì?”
Khuôn mặt của thiếu niên trong chốc lát đã ửng hồng, nhìn qua giống hệt một bé mèo con đang chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng khi vòng quay đến nơi cao nhất, Ôn Trì ngồi lên đùi Lục Chức, từ trên cao khẽ hạ xuống.
“Em cũng vậy.”
Trên môi có cảm giác ấm áp, thiếu niên như mới nếm thử trái cấm, chỉ có thể chạm môi liếʍ láp lung tung, vụng về đến nỗi làm tim người ta rung động.
Lục Chước cười nhẹ, trái tim như bị mèo con liếʍ đến mềm nhũn. Sau đó anh đảo khách thành chủ, ôm lấy eo cậu hôn sâu hơn. Khớp hàm bị mở ra, không khí bị hút đi, hai người lấy hình thức khác mà hòa quyện linh hồn.
Ôn Trì chỉ cảm thấy dầu lưỡi tê dại, có chút choáng váng, theo bảo năng muốn đẩy người ra nhưng tay mềm đến nỗi không thể dùng lực, khiến anh có cảm giác cậu đang làm nũng.
Lục Chước nắm lấy cái tay đang làm loạn, càng cướp đoạt không khí và vị ngọt môi người.
Mãi đến khi Ôn Trì cảm thấy mình là người đầu tiên sẽ chết ngạt vì hôn, Lục Chước mới chịu thả môi cậu ra.
Môi cậu hơi sưng đỏ, hai mắt phủ một tầng lệ, l*иg ngực phập phồng lên xuống.
Càng nhìn càng làm Lục Chước muốn lao tới hôn tiếp, phải hôn đến khi cậu nước mắt lưng tròng, mềm nhẹ giãy dụa cầu xin thương xót mà vẫn không thoát được sự cướp đoạt của anh.
Ôn Trì cảm thấy cả người gần như mềm nhũn, vì vậy vùi mặt vào ngực Lục Chước không chịu đứng dậy: “Đừng…. Đừng nhìn em”
Lục Chước bất đắc dĩ, chỉ có thể dỗ dành cậu ngẩng đầu lên.
Ngay lúc Ôn Trì muốn ngẩng đầu, cậu lại nhớ đến cảnh tượng mình chủ động hôn Lục Chước.
Quá xấu hổ.
Ôn Trì nghĩ thầm.
Vì vậy, cậu tiếp tục ậm ừ vùi vào hõm vai Lục Chước, không chịu ngẩng lên. Lục Chước thấy thế không làm gì được ngoài cười.
Bé thỏ quá nhút nhát. Có vẻ sau này phải rèn luyện cho cậu mạnh dạn hơn.
Lục Chước vừa vỗ nhẹ lưng cậu vừa dỗ dành.
Vòng quay bắt đầu xoay lần thứ hai, Lục Chước nhìn mặt trời sắp xuống núi, lại nhìn bé con trong l*иg ngực.
Nhớ lại những khoảng khắc từ lúc đầu gặp mặt.
Ôn Trì nằm trên giường bệnh, gầy yếu xanh xao.
Ôn Trì dịu dàng cổ vũ anh.
Ôn Trì xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Ôn Trì thẳng lưng đón nhận mọi ác ý.
Ôn Trì trên sân khấu tỏa ra hào quang.
Ôn Trì bị hôn đến nước mắt lưng tròng.
Tất cả những khoảng khắc này, anh đều không hề bỏ lỡ. Ôn Trì như là một món quà mà trời cao đem xuống, đúng như vận mệnh thuộc về riêng anh.
Họ gặp nhau trong cái nắng như thiêu như đốt và hôn nhau trong ánh nắng buổi chiều tà.
—–
Tác giả có điều muốn nói: Thông báo mới!!
Tác phẩm mới: “Sau khi trở thành vật tế, tôi bị cặp song sinh bao vậy”
[Giới thiệu nghiêm túc]
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, Nguyễn An đã sống trong tòa tháp chưa từng thấy mặt trời. Cậu chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Vì thế không ai biết, cậu bé bị nhốt như chim hoàng yến trong l*иg kia chỉ cần bị chạm nhẹ thôi, đôi mắt sẽ đỏ hoe, buông vũ khí đầu hàng.
Là con riêng của nhà vua, Nguyễn An là người đầu tiên bị chọn làm vật hiến tế, bị mọi người dâng lên hai huyết tộc ác ma hung hãn.
Tất cả mọi người đều cho rằng bông hoa Thố Ti này sẽ bị cặp song sinh đó chơi đùa đến chết, cho đến khi có người đột nhập vào lâu đài. Họ phát hiện cậu bé thanh tú nhỉ nhắn được hai người ôm và lòng trân trọng như báu vật.
Như đang cung phụng thần minh của riêng mình.
–
Bọn họ đi ra từ bóng tối, cả thân thể phủ đầy khói bụi.
Vốn dĩ tưởng rằng sẽ mãi mãi bị nhấn chìm trong bóng tối, cả đời không thoát ra được. Nhưng không nghĩ tới, một ngày nào đó lại có thể chờ được ánh sáng của đời mình.
Xấu xa, suy nghĩ đơn giản, niên hạ Công x Bệnh đói khát da thịt, trong sáng Thụ x Sói đội lốt cừu, huynh trưởng Công