Lâm Diệu Ngôn không biết suy nghĩ trong đầu của nam nhân, chỉ phát hiện ra côn ŧᏂịŧ đang ở trong cơ thể cô, tựa hồ trở nên lớn hơn nữa.
Có cảm giac bất cứ lúc nào đều có thể khiến tiểu huyệt nứt ra.
Quả nhiên giây tiếp theo, Lâm Lang đột nhiên nảy sinh ác độc thao lên.
“A a… Quá sâu ô… Ân… Sâu… Đỉnh tới rồi… Ân a…”
“Ô… Tiểu huyệt đau quá… Ân a… Không, từ bỏ… Ô… Sâu quá, trướng quá a a… Từ bỏ ân… Anh trai, từ bỏ… A ân…”
Quá nhanh.
Quá sâu.
Lâm Diệu Ngôn cảm thấy bản thân giống như ở trên một con thuyền đang phải hứng chịu mưa rền gió dữ rung lắc chơi vơi. Nam nhân không chút lưu tình liên tục tấn công, cùng lúc mang đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn, đồng thời khiến người dưới thân cảm thấy sợ hãi trước sự mất khống chế điên cuồng như vậy.
“Đủ rồi… Ô ô… Anh trai… Lâm Lang… Từ bỏ ân… Lão công, lão công buông tha em đi… Ô… Thật sự quá sâu… A a a…”
Hai chữ "lão công" này, Lâm Diệu Ngôn nói ra vô cùng tự nhiên.
Đầu óc cô mơ màng chú ý tới, ngay khi nói ra hai chữ: "lão công", tốc độ và lực độ của Lâm Lang từ từ giảm xuống, .
Không còn muốn hung hăng nhét côn ŧᏂịŧ vào sâu trong tiểu huyệt.
Diệu Ngôn thông minh lập tức nghe lời, trong miệng “Lão công”, “Hảo lão công” không ngừng kêu lên.
Kêu đến toàn thân Lâm Lang thoải mái.
“Tiểu Ngôn, thật là một tiểu hồ ly giảo hoạt.”
Nếu như bây giờ Lâm Diệu Ngôn tháo cà vạt xuống, sẽ nhìn thấy ánh mắt Lâm Lang đầy nhu tình, trong mắt đều là cô.
Nhìn Lâm Diệu Ngôn bị chính hắn thao đến mồ hôi đầm đìa, mềm thành nước, trên dưới toàn thân đều thấy được dấu vết xanh đỏ tràn đầy trên thân mình mỹ diệu, Lâm Lang nhếch khóe miệng, đôi mắt sáng như ngôi sao trên bầu trời.
Hắn nắm chặt vòng eo mềm mại của nữ nhân, làm lần cuối cùng.
Rốt cuộc, khi Lâm Diệu Ngôn thét lên, thân thể căng chặt, mị thịt một vòng rồi lại một vòng liên tục quấn lên côn ŧᏂịŧ, đường đi vốn dĩ mềm mại, ẩm ướt trở nên chặt hẹp, tay Lâm Lang bóp chặt ở hai sườn, dùng sức mạnh mẽ cắm, tiết tấu khác hoàn toàn so với lúc trước.
“Nha… Muốn tới ân…”
“Chờ ta, Tiểu Ngôn.” Lâm Lang hôn lên vành tai mẫn cảm của nữ nhân, thanh âm nhu tình như nước. “Chúng ta cùng nhau.”
“Cùng nhau…” Lâm Diệu Ngôn vô thức lặp lại lời nói của Lâm Lang, lông mày nhăn chặt đột nhiên buông lỏng. “Ân a a a a ──”
Mật dịch như nước.
Tưới trên toàn bộ côn ŧᏂịŧ, vừa tê dại vừa ê ẩm sung sướиɠ.
“A ──”
Lâm Lang cũng bắn.
Không giống như lần trước chưa đã thèm, lần bắn tinh này, Lâm Lang vui sướиɠ tràn trề, áp lực cùng du͙© vọиɠ tích lũy trước kia, đều được phóng thích tại thời khắc này.
Lần này, Lâm Lang không rút côn ŧᏂịŧ ra.
Ngay khi cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào vách động mẫn cảm ướŧ áŧ, cơ thể Lâm Diệu Ngôn không nhịn được mà run rẩy.
Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi.
Mệt đến không muốn phản kháng.
Thân thể đã lâu chưa thừa hoan, bây giờ lại phải trải qua hoan ái mãnh liệt trong thời gian dài, khiến cả người cô hiện tại bủn rủn vô lực, chỉ có thể thừa nhận nam nhân rót tinh.
Lâm Lang bắn tinh xong tâm tình dần bình ổn, côn ŧᏂịŧ trong tiểu huyệt cũng mềm xuống, chất lỏng màu trắng ngà từ trong cơ thể hai người chảy ra.
Ẩm ướt dính dính, thật không thoải mái.
Lâm Diệu Ngôn hoảng hốt, cảm nhận được Lâm Lang rút côn ŧᏂịŧ ra, cởi ra chiếc cà vạt che lại đôi mắt của cô, đứng dậy rời giường, chẳng được bao lâu, liền quay về, dùng khăn ướt, thu thập dọn dẹp hậu quả.
Toàn bộ quá trình, Lâm Diệu Ngôn chưa hề mở mắt.
Cô hưởng thụ sự phục vụ của Lâm Lang.
Tuy rằng bởi vì chưa bao giờ hầu hạ người khác, cho nên có chút thong thả mà ngập ngừng, nhưng Lâm Lang thật cẩn thận, ôn nhu, động tác tinh tế, khiến Lâm Diệu Ngôn vô cùng thoải mái.
Thoải mái đến ngủ quên.
“Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn…”
Không rõ thời gian đã qua bao lâu, ở trong mơ hay là trong hiện thực, Lâm Diệu Ngôn cảm thấy cô được ôm vào trong l*иg ngực dày rộng ấm áp.
Đó là Lâm Lang, có làm hương thơm khiến cô an tâm.
“Ngô, muốn ngủ…” Lâm Diệu Ngôn không nhịn được làm nũng, nói.
Lâm Lang cười ra tiếng, trong thanh âm tràn đầy sủng nịch.
“Ngoan, muốn ngủ có thể, đợi chút cho em ngủ, hiện tại, mở mắt ra đi.”
“Ngô…”
Lâm Diệu Ngôn vốn định muốn chơi xấu, nề hà Lâm Lang dường như hiểu rõ ý định của cô, bóp mũi cô lại.
Lâm Diệu Ngôn để hô hấp được, không thể không mở mắt ra.
Sau đó, cô thấy được ánh sáng lộng lẫy, chói lóa nhất trong cuộc đời.
Mỹ lệ mà loá mắt.
Dễ dàng mê hoặc cô.
Nhưng tâm tình lại là thứ rối loạn nhất, nam nhân dựa vào vai cô, thầm thì một câu. “Lâm Diệu Ngôn, gả cho anh đi.”
Gả cho anh đi.
Anh sẽ cho em hạnh phúc.
Anh sẽ đối tốt với em cả đời, chỉ đối xử tốt với một mình em.
Ngày đó, Lâm Diệu Ngôn giao cả đời của cô cho Lâm Lang.
Mà Lâm Lang, dùng thời gian cả đời để thực hiện hứa hẹn của hắn.
Anh sẽ cả đời tương kính em, yêu em, bảo hộ em, nguyện em ở bên anh mỗi một khắc, đều như khoảnh khắc chúng ta bước vào lễ đường, hạnh phúc mà yên bình.