Vì Lâm gia có địa vị cao ở thương giới, chuyện này ở lúc đó gây ra không ít phong ba.
Huyết thống đối gia đình bọn họ không thể nói không quan trọng.
Ngay khi công bố thân phận thật của Lâm Diệu Ngôn và Lâm Diệu Ngữ. Sau một đoạn thời gian, cũng có không ít người mang tâm trạng xem kịch vui, chờ xem Lâm Diệu Ngôn mang danh con gái yêu duy nhất của người thừa kế Lâm gia mười mấy năm, giả làm phượng hoàng sẽ có kết cục gì.
Đáng tiếc, cuối cùng chuyện gì cũng không phát sinh.
Lâm Diệu Ngôn vẫn được nuôi dưỡng ở Lâm gia. Khác biệt chính là khi tham gia các yến hội có Lâm Diệu Ngữ cùng đồng hành. Khi đứng chung một chỗ, ai giống con của Lâm gia vừa xem là thấy ngay.
Mọi người không ai tin lời nói tình cảm chị em khăng khít. Lâm gia chính là miếng thịt béo bở. Ở ngoài kia, ai cũng muốn có phần, càng không cần nói con gái ruột của Lâm Hành Thiện cùng con nuôi của Lâm Hành Thiện là một trời khác biệt.
Vì thế, dựa vào các mối quan hệ, suy nghĩ nông cạn, có vô số lời nói bóng gió đối với tình chị em giữa hai người. Miếng thịt Lâm gia không có phần của bọn họ. Vì vậy trở thành người hóng hớt chuyện, lời ra tiếng vào cũng không có gì không tốt.
Thế nhưng không nghĩ rằng, Lâm Diệu Ngôn và Lâm Diệu Ngữ giống như tường đồng vách sắt, mối quan hệ tốt đẹp làm người không tìm ra điểm sai, nửa điểm cũng tìm không ra.
Thời gian dài, tâm tư dò xét của mọi người cũng giảm xuống.
Kỳ thật, tình cảm giữa Lâm Diệu Ngôn vàLâm Diệu Ngữ, không có giống ở biểu hiện tốt đẹp trước mặt mọi người .
Nhưng cũng không phải là các tình tiết trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình .
Lâm Diệu Ngôn và Lâm Diệu Ngữ, tính cách, sở thích khác nhau, chương trình học, bạn bè và cuộc sống trước kia cũng hoàn toàn khác biệt, nếu không phải do sự tình ôm sai con năm đó, các cô tưởng chừng cả đời sẽ không có điểm chung
Ngoại trừ khi phải xuất hiện công khai, hai chị em tuy rằng cùng ở dưới một mái nhà, nhưng trên cơ bản là sinh hoạt riêng biệt, không ai làm phiền ai. Chỉ là thời gian dài ở chung nên cũng sinh ra vài phần chân thật tình cảm.
Lâm Diệu Ngôn tưởng chính mình vẫn là may mắn.
Trần Tinh cùng Lâm Hành Thiện đối nàng thái độ như cũ, chỉ là không phải là duy nhất, Lâm Diệu Ngữ cư xử bình thường, đối với việc cô chiếm giữ cuộc sống sung túc hơn mười mấy năm cũng không có nhiều oán hận và giận dữ.
Lúc đầu một trận xấu hổ qua đi, sinh hoạt vẫn như cũ vận hành, cũng không có nhiều thay đổi.
Điều duy nhất làm cô phiền não, hơn nữa còn kéo dài đến tốt nghiệp đại học, chính là anh trai cô, hoặc là nên nói, đã từng là anh trai thân thiết, Lâm Lang.
Lâm Lang khi Lâm Diệu Ngôn còn mang danh em gái ruột ở chung với nhau lại không được tự nhiên.
Khi còn nhỏ tình cảm anh em giữa hai người vẫn tốt.
Cũng không biết từ khi nào, ánh mắt của Lâm Lang khi nhìn nàng dần thay đổi.
Khi Lâm Diệu Ngôn còn ngây ngô bé tí, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh trai khi nhìn nàng giống như là muốn ăn nàng vào bụng. Lâm Diệu Ngôn khi đó còn ngây ngô chạy tới bên Trần Tinh nói. “Mama, anh trai nhìn con giống như là sói xám khi gặp cô bé quàng khăn đỏ a.” Trần Tinh chỉ cười cho qua chuyện, cảm thấy là anh em trêu nhau, đùa giỡn mà thôi. Rốt cuộc ai cũng không nghĩ đến, Lâm Lang sẽ đối với người mang danh em gái ruột Lâm Diệu Ngôn có ý tưởng hư hỏng gì.
Cho đến khi biết chút kiến thức về nam nữ tình cảm, Lâm Diệu Ngôn mới hoảng sợ phát hiện, ánh mắt anh trai nhìn cô được bạn bè miêu tả là “Nam nhân đối một nữ nhân có du͙© vọиɠ, giống như sói thấy cừu con, vô cùng lộ liễu, chỉ sợ người khác không biết hắn tưởng đem ngươi ăn sạch sẽ nuốt vào bụng”.
Bạn thân khi đó vô cùng mê muội dangh tiểu thuyết tổng tài bá đạo yêu em. Khi nói lời này, tâm trạng thiếu nữ bùng nổ, đương nhiên không phát hiện Lâm Diệu Ngôn ngồi bên canh đang đè nén, biểu tình ngốc nghếch ngơ ngác.
Sau khi đó, hai anh em càng lúc càng xa cách.
Nhưng Lâm Lang ánh mắt vẫn như cũ không có nửa phần giảm xuống. Có đôi khi Lâm Diệu Ngôn thật sự sợ, ba mẹ sẽ phát hiện ra điều không thích hợp, nhưng ở nhiều thời điểm, nàng sẽ ở trong lòng an ủi chính mình “Sẽ không xảy ra chuyện này, có nhiều nữ sinh thích anh trai như vậy. Anh trai không thể nào thích em gái của mình. Điều này quá không hợp lý”.
Khi đó Lâm Diệu Ngôn không biết rằng sự tình vôi lý không có nghĩa sẽ không phát sinh.
Cho đến mùng một năm ấy, giữa hai người đã xảy ra sự kiện, làm việc Lâm Diệu Ngôn tự an ủi trong lòng toàn bộ biến mất hầu như không còn.
Kế tiếp đoạn thời gian là Lâm Diệu Ngôn biết được chính mình không phải con ruột của cha mẹ. Trong hai năm đen tối, cô sợ hãi Lâm Lang, muốn né tránh Lâm Lang, nhưng không thể để cha mẹ phát hiện. Lâm Lang khi đó tuy rằng chưa lại làm ra việc gì nghiêm trọng, nhưng ánh mắt nhìn cô lại càng lộ liễu hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác.
Lâm Diệu Ngôn sống trong sợ hãi , cô thậm chí muốn xin trọ ở trường. Cha mẹ bởi vì lo lắng con gái nên trước sau không muốn đồng ý.
Lâm Diệu Ngôn có đôi khi tưởng, nếu kia đoạn thời gian ở trường điểm nhi, chỉ sợ, nàng thật sự sẽ nổi điên cũng nói không chừng.
May mắn thay, khi cô lên cấp ba sự việc xuất hiện ánh sáng.
Học ở đại học tốt nhất trong nước được một năm, Lâm Lang đạt được thành tích cực kỳ ưu tú. Do Lâm Hành Thiện yêu cầu cùng cha mẹ bàn bạc, cuối cùng khuất phục với cha mẹ, quyết định đi du học. Lâm Diệu Ngôn lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Nàng tuyệt đối sẽ không nói với bất kì ai. Anh trai cô khi ở sân bay cùng cô từ biệt, ôm lấy cô, môi dựa vào bên tai cô, dùng nhẹ nhàng, ôn nhu âm thanh nhưng Lâm Diệu Ngôn nghe vào trong tai lại là cực kỳ đáng sợ lời nói.
“Ngoan ngoãn chờ ang trở lại, không được kết giao bạn trai, không được yêu đương, bằng không nếu chọc ta tức giận… Hậu quả em tự biết đến.”
Lâm Diệu Ngôn tin tưởng đó là ảo giác.
Tuy vậy nàng vẫn đáp ứng cho Lâm Lang,để cho hắn thuận lợi xuất ngoại.
Khi ra ngoài, Lâm Diệu Ngôn đoán trước được là, trừ bỏ tiệc công bố Lâm Diệu Ngữ là người của Lâm gia, tiệc sinh nhật long trọng Lâm Hành Thiện tổ chức cho cô, Lâm Lang mấy năm tới, ngay cả ngày lễ, ngày tết, cũng chưa từng về nước.
Thật ra Trần Tinh cùng Lâm Hành Thiện, mỗi năm ngày cố định sẽ đưa Lâm Diệu Ngữ đi thăm Lâm Lang. Khi được rủ đi, cô sẽ tìm ra mọi loại lý do cự tuyệt đi cùng.
Không thể không nói, Lâm Lang không ở nhà, cô cảm thấy thể xác và tinh thần được thả lỏng, như cá gặp nước. Tự do thoải mái quá lâu, tự nhiên cũng quên mất, Lâm Lang sớm hay muộn sẽ về nước .