Tình huống của Tân Bắc còn phức tạp hơn hắn tưởng tượng, khó trách Lưu Sướиɠ muốn lui về ở ẩn, sợ là qua thêm hai năm thì quyền lực trong tay đều bị Phùng Huân thu vào trong túi.
Nghĩ đến Phùng Huân, Thẩm Thất gia tháo kính xuống, cẩn thận lau, ánh mắt lại xuyên qua kính mà nhìn xuống mặt đất, trong tay Phùng Huân có 28 sư mà Tân Bắc lấy làm tự hào nhất, binh quyền 28 sư không bắt được thì quân của Tân Bắc không thể nào thống nhất.
Thẩm Thất gia tinh tế nghĩ, bỗng nhiên khoé môi mím chặt hiện lên một tia mỉm cười, một lát sau lại khôi phục như lúc ban đầu.
Từ hôm nay về sau, Tạ Nguyễn Ngọc cũng chưa thấy Thẩm Thất gia, nàng cũng không lo lắng, cả ngày đảo quanh ao cá trong viện, bên trong nuôi một đám cá chép to mọng, bơi lung lay, Tạ Nguyễn Ngọc dứt khoát bảo Đinh Chí làm cho nàng cái cần câu, mỗi ngày đều phân cao thấp với đàn cá.
Tuy Thẩm Thất gia phát cho nàng mấy nhân thủ lưu loát nhưng Phàn Thành không phải Bảo Ninh, Thẩm Bồi Viễn còn như đi trên băng mỏng, nàng cũng không náo loạn tư bản, trực tiếp đóng cửa không ra ngoài.
"Không phải nói di thái hắn nuông chiều là một người có tính tình gây chuyện sinh sự sao? Người của tôi thủ ở đó mười ngày, cô ta đến cửa cũng chưa bước ra!" Lâʍ đa͙σ Doãn rót cho Phùng Huân đầy một ly, lúc này mới gắp đậu phộng ném vào trong miệng.
"Dù sao cũng là con trai của đại soái, trên mặt vẫn là phải đi qua mới được." Phùng Huân thật ra không thèm để ý: "Các người đừng bởi vì làm động tác nhỏ mà bị bắt được nhược điểm."
"Trời cao." Vương Tham Lãnh chỉ chỉ phương nam, hoàng đế xa.
Lâʍ đa͙σ Doãn cười một tiếng: "Đúng vậy, Đại Tề đã vong được vài thập niên. Còn làm phụ tử binh (cha làm binh, con cũng làm binh) cái gì, theo tôi thấy là những người có thể sống thôi."
"Tôi thấy Thẩm Thất không phải người dễ ở chung, bên phía Bảo Ninh không phải nói hắn là một người ôn hoà sao, anh xem cách hành sự tác phong của hắn từ lúc tới đây đến giờ, làm gì giống người dễ nói chuyện."
"Tin tức này truyền đến truyền đi, ai biết thật hay giả. Giống như tôi đây này, lão thất phu Lưu Sướиɠ kia cũng muốn để tôi thống nhất quản lý ba phần, buồn cười bên phía Bảo Ninh còn tưởng ông ta nắm quân chính." Nhắc đến Lưu Sướиɠ, Lâʍ đa͙σ Doãn cũng có hứng thú: "Lão thất phu kia cũng là tên ngoan cố, nếu là cùng chúng ta…"
"Tai vách mạch rừng." Phùn Huân thấy hắn ta càng nói càng thái quá, vội vàng đánh gãy hắn ta: "Bây giờ ở chỗ chúng ta còn có người Bảo Ninh."
"Sợ cái gì, nếu là thật sự xảy ra vấn đề…" Hoặc là không làm hoặc làm thì phải làm đến cùng, Vương Tham Lãnh làm một động tác cắt cổ.
Phùng Huân lắc đầu cười nói: "Tôi thật sự muốn nhìn hắn nghĩ như thế nào."
Trong tay Thẩm Bồi Viễn chỉ còn một sư và bốn lữ (sư đoàn, lữ đoàn), tên cáo già Lưu Sướиɠ kia trực tiếp quăng cục diện rối rắm cho hắn, nhân số thật ra không ít nhưng phần lớn đều là mấy năm nay mới xếp vào so với tinh nhuệ của Phùng Huân, chiến lực cũng không quá đủ nhìn.
Phùng Huân biết át chủ bài của Thẩm Bồi Viễn, lại nguyện ý duy trì hài hoà với hắn như cũ, làm ra một bộ dáng của cấp dưới. Thẩm Bồi Viễn biết, hắn ta tám chín phần mười là kiêng kị Thẩm đại soái.
"Nếu hắn nắm quân quyền chặt chẽ trong lòng bàn tay, như vậy chúng ta liền xuống tay từ chỗ khác." Thẩm Thất gia nghe Đinh An báo cáo xong, gõ gõ cái bàn: "Cậu đi xin hai mươi vạn đại dương, kết giao với bang hội này thật tốt, đặc biệt là tiểu bang hội xung quanh Phàn Thành, thành ý của chúng ta một chút cũng được, sòng bạc kỹ viện quanh thành tốt nhất cũng nên có hai mắt với miệng mình… mặt khác gửi điện báo về Mang Nguyên, để hắn lấy mười vạn đưa cho Cao Trạch, nói hắn ta hầu hạ đại soái vất vả, thuận tiện nhờ hắn ta chăm sóc "việc làm ăn" của tôi một chút, nhớ để Mang Nguyên nhìn hắn ta chằm chằm."