"Sáu trăm triệu! Tôi trả sáu trăm triệu!"
Hướng Kim Cường tức giận, lần này trực tiếp tăng một trăm triệu!
Sáu trăm triệu!
Chúa ơi, sáu trăm triệu!
Các ông chủ trong phòng gần như tê liệt vì bị sốc, con số như vậy khiến họ cảm thấy choáng váng.
Trước khi bắt đầu cuộc đấu giá, ai cũng đã dự đoán rằng cuộc đấu giá đất hôm nay sẽ là một cuộc tắm máu.
Nhưng không ai nghĩ tới sẽ đến nước này!
Lúc này, Lâm Vũ đột nhiên đứng dậy, nhìn Hướng Kim Cường và cười nói:
"Được rồi, sáu trăm triệu! Mảnh này là của ông".
Ngay sau đó, Lâm Vũ nhìn lên sân khấu và nói với người chủ trì:
"Ông Hướng trả sáu trăm triệu, tôi nghĩ cũng không có ai trả giá cao hơn đâu, chốt giá đi".
"Vâng vâng!"
Sau khi nghe lời Lâm Vũ nói, người chủ trì còn đang ngẩn ngơ vội vàng gật đầu.
Ngay sau đó, người chủ trì gõ búa xuống, đồng thời thông báo một cách dõng dạc:
"Đất số mười hai trong khu phát triển, sáu trăm triệu! Là của ông Hướng!"
Mức giá như vậy đã trực tiếp lập kỷ lục cao nhất từ trước đến nay ở thành phố Thanh Dương.
Ông Hướng lúc này mới chết lặng.
"Thằng oắt......... Mày..mày không tranh sao?", Hướng Kim Cường ở bên kia trừng mắt nhìn Lâm Vũ.
Vừa rồi, Hướng Kim Cường đã bị Lâm Vũ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến cực điểm, ông ta nghĩ rằng Lâm Vũ sẽ tiếp tục cạnh tranh với ông ta.
"Sáu trăm triệu mua mảnh đất này? Chỉ có kẻ ngu xuẩn như ông mới mua. Một trăm triệu tôi còn chả muốn mua nữa là", Lâm Vũ cười.
Ngừng một chút, Lâm Vũ cười nói tiếp:
"Tôi chỉ nâng giá lên để dắt mũi ông thôi. Những lời nói lúc trước chỉ là cố ý kích động ông. Không ngờ ông lại ngốc như vậy, bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ một tí mà đã rơi vào bẫy rồi".
Ngay sau đó, Lâm Vũ nở nụ cười vỗ tay: "Chúc mừng ông Hướng, sáu trăm triệu giành được khu đất số mười hai khu phát triển, một kỷ lục, mọi người vỗ tay!"
...
"Phụt!"
Sau khi Hướng Kim Cường nghe được lời này của Lâm Vũ, trực tiếp phun ra máu.
Lâm Vũ đang chơi mình sao? Cố ý chọc giận mình rồi chơi mình một vố đau?
"Thằng khốn, tao gϊếŧ mày!"
Hướng Kim Cường dữ dội đứng lên, giống như sắp lao tới gϊếŧ chết Lâm Vũ, trong mắt lộ ra lửa giận.
"Lão gia! Không được!"
Quân sư ôm lấy Hướng Kim Cường.
"Lão gia, cuộc đấu giá tổ chức chính thức, không được! Làm thế ở đây không thể che đậy được!", quân sư vội vàng nói.
Sau khi Hướng Kim Cường nghe thấy thế, liền bình tĩnh lại.
"Lâm Vũ! Mày chưa xong với tao đâu! Chưa xong đâu!!"
Sau khi Hướng Kim Cường hét với Lâm Vũ, ông ta nặng nề ngồi xuống ghế.
Sắc mặt Hướng Kim Cường tím tái lại vì tức giận.
Sáu trăm triệu cứ vậy mà đã cuốn theo chiều gió bởi Lâm Vũ!
Điều quan trọng nhất là, Hướng Kim Cường bị hố như vậy trước mặt bao nhiêu ông chủ, cục tức này nuốt sao trôi?
Lúc này, toàn bộ hội trường vẫn đang sôi sục.
"Đậu, trả giá nửa ngày, ra là chủ tịch Hoa Đỉnh cố tình nâng giá để dắt mũi ông Hướng".
"Lần này, cậu ta đã lừa được ông Hướng với số tiền sáu trăm triệu!"
"Trong toàn bộ giới kinh doanh thành phố Thanh Dương. E rằng cậu ta là người duy nhất dám lừa ông Hướng như thế? Ông Hướng chắc hẳn giờ tức gần chết rồi!"
...
Sau khi Hướng Kim Cường nghe những lời này, toàn thân run lên vì tức giận.
Ở bên khác.
"Chủ tịch Lâm, thủ đoạn của anh thật là cao tay. Chúng ta chả mất gì lại khiến Hướng Kim Cường hao tổn không ít tiền bạc, còn làm ông ta mất mặt. Ông ta tức giận đến ói ra máu".
Lưu Ba không thể không giơ một ngón tay cái lên với Lâm Vũ.
Vừa rồi Lưu Ba còn rất lo tại sao Lâm Vũ lại điên cuồng tăng giá như vậy, hiện tại nhìn lại mới thấy Lâm Vũ rất lợi hại.
Dừng lại một chút, Lưu Ba tiếp tục:
"Sau khi Hướng Kim Cường chi ra sáu trăm triệu tệ này, tôi đoán đó cũng gần bằng số tiền ông ta chuẩn bị rồi, sau cơn bão vừa rồi, có lẽ ông ta sẽ không dám ra giá tùy tiện nữa".
"Tôi cam đoan đây sẽ là mảnh đất duy nhất mà ông ta giành được trong buổi đấu giá hôm nay. Tiếp theo, tôi sẽ không để ông ta có được một mảnh đất nào nữa", khóe miệng Lâm Vũ nở một nụ cười.
Lúc này, người chủ trì trên sân khấu nói:
"Tiếp theo, khu đất số mười sáu trong công viên mới sẽ được bán đấu giá. Tổng diện tích là chín mươi mốt mẫu, giá khởi điểm là mười triệu!"
Trên đường đến đây, Lưu Ba còn giới thiệu cho Lâm Vũ miếng đất và giá cả của miếng đất này. Giá trị khu đất cao hơn mảnh lúc nãy một chút.
Định giá thông thường của mảnh đất này là khoảng một trăm hai mươi triệu nhân dân tệ.
"Tôi trả một trăm triệu!"
Ngay khi người chủ trì nói xong, Lâm Vũ trực tiếp giơ tấm biển lên trả giá.
"Chủ tịch... Chủ tịch Lâm lại ra giá! Vẫn khủng bố như vậy!"
"Không biết lần này chủ tịch Lâm muốn cố tình nâng giá hay là thực sự muốn lấy mảnh đất này".
...
Sự trả giá của Lâm Vũ một lần nữa làm bùng nổ bầu không khí tại hội trường.
Mọi người đều nhìn Hướng Kim Cường, muốn biết Hướng Kim Cường sẽ đối mặt với nó như thế nào.
Mọi người đều biết rằng cuộc đấu giá hiện tại là cuộc chiến giữa Hướng Kim Cường và Lâm Vũ.
"Lão gia, thằng oắt này lại trả giá rồi, hắn sẽ không cố ý lừa chúng ta nữa đấy chứ? Chuyện này phải làm sao đây", quân sư lo lắng.
“Tên khốn chết tiệt”, Hướng Kim Cường cũng tái mặt.
Đối với Hướng Kim Cường, sau khi bị lừa vừa rồi, đối mặt với sự trả giá lớn của Lâm Vũ, ông ta đã rơi vào tình thế khó xử.
Ông ta tiếp tục trả giá lại sợ Lâm Vũ hố ông ta, mà không trả giá thì chả khác nào chắp tay dâng đất cho Lâm Vũ, ông ta không cam tâm.
Ngay sau đó, ông ta vừa đập mạnh vào tay vịn của ghế bành vừa nghiến răng nói:
"Bất luận thế nào cũng không thể giao cho hắn! Mảnh đất này là mảnh tốt nhất hôm nay. Hắn đã bỏ qua một mảnh, tôi không tin hắn cũng sẽ bỏ mảnh này!"
Hướng Kim Cường chắc chắn rằng Lâm Vũ sẽ không để cho ông ta mảnh đất này.
"Nhưng lão gia, lần này chúng ta chỉ chuẩn bị tổng cộng sáu trăm triệu nhân dân tệ. Chúng ta đã dùng để mua hết mảnh đất kia rồi, muốn đấu thầu cũng không có tiền", quân sư bất lực nói.
“Đừng lo, tôi vẫn còn ba trăm triệu tiền riêng trong thẻ”, Hướng Kim Cường híp mắt nói.
"Một trăm triệu lần thứ hai! Còn ai trả cao hơn không?"
Người chủ trì trên sân khấu đã đếm ngược.
"Tôi trả hai trăm triệu!"
Hướng Kim Cường đã ra giá ngay lập tức.
Sau khi Hướng Kim Cường ra giá, Lâm Vũ không khỏi ngạc nhiên nhìn Hướng Kim Cường và nói:
"Ông Hướng, ông vẫn còn dám ra giá sao? Không sợ bị tôi lừa tiếp sao?"
Lâm Vũ vốn tưởng rằng, sau khi cố ý tăng giá vừa rồi, theo lý mà nói, Hướng Kim Cường sẽ không dám mạo hiểm nữa? Nên cũng không dám trả giá nữa chứ nhỉ?
Lâm Vũ vốn tưởng rằng như thế nhất định có thể có được mảnh đất này với giá rẻ.
Vì vậy, Lâm Vũ hơi ngạc nhiên khi thấy Hướng Kim Cường trả giá một lần nữa, lần này Hướng Kim Cường cũng trực tiếp nâng giá thêm một trăm triệu nữa.
"Có gan thì mày lừa tao đi. Mảnh đất này quan trọng nhất. Tao không tin là mày không muốn!", Hướng Kim Cường lớn tiếng nói.
Lâm Vũ híp mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lâm Vũ không ngờ Hướng Kim Cường đã đoán được suy nghĩ của mình.
Quả thật mảnh đất này là mảnh Lâm Vũ nhất định phải có!
Lưu Ba không khỏi thì thào nói: "Quả là Hướng Kim Cường vẫn có chút đầu óc, có thể kết luận chúng ta nhất định phải đoạt được mảnh đất này".
"Haha, nhìn biểu cảm của mày, nhóc, 80% là tao đoán đúng rồi? Lần này đến lượt tao kích giá! Nếu mày muốn mảnh đất này thì hãy chuẩn bị chi nhiều tiền hơn tao vừa rồi nhé!", Hướng Kim Cường mỉm cười.
“Chết tiệt!”, Lâm Vũ sắc mặt trầm xuống.
Lúc này, người chủ trì cuộc đấu giá bên trên nhìn Lâm Vũ nói:
"Ông Hướng ra giá hai trăm triệu, còn có ai trả giá nữa không?"
Việc này hiển nhiên là trực tiếp nói với Lâm Vũ, bởi vì chỉ có Lâm Vũ hiện tại là còn vốn để tiếp tục tăng giá.
“Ba trăm triệu!”, Lâm Vũ giơ tấm biển ra giá.
“Bốn trăm triệu!”, Hướng Kim Cường cười, cố tình tăng giá.
Mục đích của Hướng Kim Cường rất rõ ràng, chính là, nếu Lâm Vũ muốn mảnh đất này, thì nhất định phải trả giá đắt! Ông ta muốn trả thù cho cú vừa rồi!
“Năm trăm triệu!”, Lâm Vũ tiếp tục ra giá.
“Sáu trăm!”, Hướng Kim Cường tiếp tục tăng giá không chút do dự.
“Tám trăm triệu!”, Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi trực tiếp tăng thêm hai trăm triệu.
Giá như vậy đã sớm vượt qua giá trị ban đầu của mảnh đất này, một lần nữa phá vỡ kỷ lục giá đất cao nhất tại thành phố Thanh Dương vừa được thiết lập vừa rồi.
Nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi, đúng như lời Hướng Kim Cường nói lúc trước, Lâm Vũ muốn lừa ông ta mà đã bỏ đi một mảnh đất quan trọng, sao lại có thể bỏ cả mảnh đất này được?
"Thằng oắt, bây giờ mày đã biết để có được đất khó khăn như thế nào rồi chứ? Vẫn là câu nói kia, nếu mày muốn có được mảnh đất này, mày phải trả giá rất đắt đấy", Hướng Kim Cường cười đắc thắng.
Ngay sau đó, ông ta lại giơ bảng lên trả giá.
"Chín trăm triệu, tôi trả chín trăm triệu!"