Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 82: Cô Lang ra tay

"Bành!"

Khi con dao găm của người đàn ông mặc đồ đen chuẩn bị chạm vào Cô Lang, Cô Lang liền tóm lấy cổ tay của người đàn ông mặc đồ đen cao lớn.

Khoảnh khắc tiếp theo.

"Rắc!"

Một tiếng hét đột nhiên vang lên, khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ đen cao lớn biến dạng đi.

Kèm theo tiếng la hét thất thanh, thấy cổ tay của người đàn ông cao lớn bị bẻ thành một đường vòng cung kỳ quái.

Ngay sau đó, Cô Lang vỗ một chưởng vào trán người đàn ông mặc đồ đen cao lớn.

Tên mặc áo đen trực tiếp ngã trên mặt đất, tắt thở.

Tất cả đều diễn ra trong nháy mắt. Đối với Cô Lang, mọi thứ đều chỉ giống như ăn cơm uống nước, quá bình thường và dễ dàng.

"Hít…"

Những người đàn ông to lớn mặc đồ đen này đều hít một hơi thật sâu, thủ đoạn của Cô Lang đã khiến chúng khiến sợ.

“Hôm nay chúng mày bắt tao phải ra tay, thế thì chết đi!”, ánh mắt Cô Lang ngưng tụ.

Dứt lời, Cô Lang dường như biến thành một con báo và lao thẳng vào những người đàn ông to lớn mặc đồ đen kia.

Một phút sau.

Mười mấy người mặc đồ đen còn lại đều ngã xuống đất, tắt thở.

Trước mặt Cô Lang, hơn mười người mặc đồ đen này không có chút phản kháng nào.

"Ực! Ực!"

Nhìn thi thể trên mặt đất, Lâm Vũ không khỏi nuốt nước miếng, trong mắt lóe lên một chút sợ hãi.

Cảnh tượng Cô Lang gϊếŧ người vừa rồi thực sự khiến Lâm Vũ kinh hãi.

Lúc này, Cô Lang đi tới trước mặt Lâm Vũ.

"Cậu chủ nhỏ, cậu không sao chứ?", Cô Lang hỏi.

“Tôi..., tôi không sao, may mà có chú xuất hiện”, Lâm Vũ cắn răng gật đầu.

Thành thật mà nói, Lâm Vũ đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi khả năng mà Cô Lang vừa thể hiện!

"Nếu cậu đã không sao, thế thì cậu đi trước đi, chỗ này cứ giao lại cho tôi".

Cô Lang vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, như thể không phải gϊếŧ người mà chỉ là gϊếŧ chó gϊếŧ mèo thôi.

"Được!"

Lâm Vũ cắn răng gật đầu, vẫn chưa thoát khỏi sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ nhìn thấy cảnh gϊếŧ người, cho dù Lâm Vũ cố gắng trấn tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút bàng hoàng, hoảng sợ.

Ngay sau đó, Lâm Vũ bước nhanh đến trước xe của mình, mở cửa lên xe.

Sau khi Lâm Vũ cầm vô lăng, anh mới để ý thấy tay mình vẫn còn hơi run.

“Mẹ kiếp, sao tay lại run thế này!”, Lâm Vũ không khỏi tự mắng mình.

Thực ra Lâm Vũ cũng không biết mình đã rất mạnh mẽ rồi, lần đầu tiên chứng kiến cảnh gϊếŧ người, nhiều người sẽ kinh hãi và hoảng sợ, thậm chí có thể nôn mửa ngay tại chỗ.

Tất nhiên, đây cũng là quá trình thay đổi và trưởng thành!

“Ông ngoại suy nghĩ thật thấu đáo, biết phái Cô Lang bảo vệ mình”, Lâm Vũ thầm thở dài.

Thành thật mà nói, Lâm Vũ nghĩ lại mà thấy sợ hãi. Nếu không có Cô Lang bảo vệ, e rằng bây giờ anh đã là một cái xác rồi.

Lúc này, vai trò của Cô Lang mà ông ngoại phái đến để bảo vệ anh đã được lộ ra rõ ràng.

"Tập đoàn Kim Cường chết tiệt! Tập đoàn Kim Cường chết tiệt!"

Lâm Vũ đập mạnh tay vào vô lăng. Nếu không có Cô Lang, Hướng Kim Cường đã gϊếŧ anh rồi.

"Hướng Kim Cường, khoản nợ này, Lâm Vũ này sẽ trả đủ cho ông! Nếu không đánh bại tập đoàn Kim Cường, tôi sẽ đi đầu xuống đất!", Lâm Vũ hung ác nói.

Mặc dù sự nguy hiểm này đã được giải quyết bởi Cô Lang, nhưng lửa giận trong lòng Lâm Vũ vẫn không thể hóa giải!

...

Ở mặt khác.

Biệt thự của Hướng Kim Cường.

Sau khi dọn dẹp cả buổi sáng, đống phân ở lối vào biệt thự đã được dọn sạch sẽ.

Lúc này, quân sư vội vàng tiến vào biệt thự.

"Quân sư, thế nào? Xử lý thằng nhãi đó chưa?"

Hướng Kim Cường vắt chân ngồi trên ghế sofa, với một ly rượu vang đỏ và một người phụ nữ xinh đẹp trong tay.

Mặc dù Hướng Kim Cường rất tức giận vì bị đổ phân, nhưng tâm trạng của ông ta đã khá hơn khi nghĩ rằng Lâm Vũ đã bị gϊếŧ chết.

“Lão gia, có chuyện rồi. Những người tôi phái đi gϊếŧ Lâm Vũ… đều đã mất liên lạc hết rồi!”, quân sư cúi đầu, giọng điệu trầm thấp.

Sau khi Hướng Kim Cường nghe thấy điều này, nụ cười trên mặt ông ta lập tức biến mất.

“Mất liên lạc? Sao lại thế!”, Hướng Kim Cường đứng phắt dậy, giọng điệu đầy chất vấn.

Trong mắt Hướng Kim Cường, ở thành phố Thanh Dương, ông ta muốn gϊếŧ người dễ như trở bàn tay, người phái đi sao có thể mất liên lạc được?