Quân Giáo Sinh

Quyển 5 - Chương 130: Ngoại Truyện chi Snow thiên (3)

Trạm đầu tiên trong chuyến du lịch lần này của Brian và Snow là tinh cầu Bonn ở chòm sao Thiên Cầm, tinh cầu này nằm ở biên cảnh đế quốc, cách khu vực trung tâm thiên hà Cepheus vô cùng xa côi, cư dân trên tinh cầu không nhiều, lại có vô số nông trường và trang viên, rất nhiều thực vật ở các thiên hà khác đều đến từ chòm sao Thiên Cầm, khí hậu nơi này ấm áp dễ chịu, rất thích hợp cho các loại cây nông nghiệp và hoa quả rau xanh phát triển.

Hai người thức dậy từ sáng sớm, thay một bộ thường phục, xuất phát tới nông trường lớn nhất của chòm sao Thiên Cầm.

Brian đã sớm tìm hiểu hết đường đi, trực tiếp biến cơ giáp tiểu Lam thành hình dáng xe mui trần, xuôi theo đường mòn thoải mái phóng xe đi, vùng ngoại ô ít người, cảm giác phóng xe đi trên đường quốc lộ quả thực là thích đến cực điểm, dọc theo đường đi gió mát quất vào mặt, bên đường là những mảnh ruộng lúa mạch vàng óng rực rỡ, xa xa ngẫu nhiên lại có những kiến trúc tạo hình khác lạ, khi đi ngang qua thảo nguyên còn có thể thấy được từng bầy cừu trắng nõn.

Sống lâu ở thủ đô, cảnh sinh thái thiên nhiên như vậy sẽ khiến tâm tình người ta không tự chủ được trầm tĩnh lại.

Brian còn vui vẻ ngâm nga một bài hát, tay trái điều khiển đường đi, tay phải lại lén lút nắm lấy tay Snow, Snow đang nhìn cảnh sắc xa xa, bị y nắm chặt, nhịn không được mỉm cười một chút, quay đầu. “Sao vậy?”

Brian cười tủm tỉm nói. “Cảm thấy nơi này thế nào?”

Snow trả lời. “Rất tốt.”

Brian nghiêm túc nói. “Chòm sao Thiên Cầm là nơi rất thích hợp để dưỡng lão, chờ sau này chúng ta già đi, liền đến nơi này mở một nông trường, trồng cây, dưỡng hoa, cậu thấy sao?”

Tuổi thọ trung bình của con người hiện nay đã vượt quá 300 tuổi, hai người bọn họ bây giờ còn chưa đến 30 tuổi….

Snow nghiêng mắt nhìn y. “Kế hoạch của cậu cũng quá dài rồi đi?”

“Đó là vì tôi rất muốn cùng cậu trải qua một đời a….” Brian quay đầu nhìn về phía Snow, mỉm cười nói. “Tôi muốn ở bên cạnh cậu, mãi cho đến khi tóc hai chúng ta đều bạc hết…. Đến lúc đó hãy cùng nhau đến chòm sao Thiên Cầm có được không? Cậu xem chỗ này thật đẹp….”

Snow theo ánh mắt y nhìn ra xa xa, đúng lúc chiếc xe đi qua một mảnh nông trường, trên vùng đất rộng đến vài km hai bên quốc lộ có trồng đủ loại hoa hướng dương màu vàng, theo gió nhẹ thổi qua, hàng ngàn hàng vạn đóa hoa nhẹ nhàng lay động, tựa như từng đợt sóng gợn lên hết đợt này đến đợt khác, con đường quốc lộ chạy xuyên qua đồng hoa hướng dương, những bông hoa hướng về phía mặt trời nở bung từng đóa, giống như những khuôn mặt tươi cười xếp thành hàng hoan nghênh các vị khách đến thăm.

Snow nhẹ giọng nói. “Được, nếu thực sự có một ngày như vậy, chúng ta hãy cùng nhau tới nơi này mở một nông trường.”

Tưởng tượng đến hình ảnh hai ông lão tóc hoa râm cùng nhau sống nhàn nhã qua ngày trong nông trường, Snow nhịn không được nở nụ cười –

Cùng một người chậm rãi già đi là cảm giác gì? Nhìn người đó từ thanh xuân niên thiếu đến thành thục ổn trọng, lại đến tuổi già cằn cỗi tóc hoa râm, hai người sớm chiều ở chung, cùng nhau nuôi lớn những đứa con thuộc về hai người, nhìn bọn nhỏ đều có cuộc sống của riêng mình, sau đó hai người sẽ nắm tay an tâm ẩn cư ở nơi này….

Cuộc đời một người so với thời gian vũ trụ đằng đẵng bất quá chỉ ngắn ngủi có mấy trăm năm, thế nhưng, trong cuộc đời ngắn ngủi đó, có một người luôn thủy chung làm bạn bên cạnh, đã là chuyện may mắn nhất đối với Snow rồi.

Snow chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ ở bên cạnh một người đến già, nhưng cậu biết, loại tình yêu tế thủy trường lưu(*) này, từ giờ trở đi, cậu sẽ cùng Brian, mỗi ngày qua đi, chậm rãi trải nghiệm.

(*)Tế thủy trường lưu: nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.

***

80% diện tích tinh cầu Bonn ở chòm sao Thiên Cầm đều bị khai phá thành đất nuôi trồng các loại cây nông nghiệp, mà vòng quanh đường quốc lộ cao tốc của tinh cầu, ba tầng thượng trung hạ, đan xen những cảnh vật khác nhau, đồng thời cũng là con đường tự do ngắm cảnh. Du khách lái xe chỉ cần quẹt thẻ đăng ký ở lối vào quốc lộ, sau đó liền có thể tùy ý lái xe đi trên đường, cuối cùng sẽ nộp phí ở cửa ra.

Brian mang theo Snow đi qua mấy nơi nổi tiếng, ruộng hoa hướng dương, nông trường chăn nuôi, vườn hoa hồng, căn cứ gây trồng tứ diệp thảo, ….. Dọc theo đường đi vừa nói chuyện phiếm với Snow vừa ngắm cảnh, điều quan trọng nhất là, tự lái xe dạo chơi sẽ không có bất cứ ai quấy rầy, loại cảm giác cả đất trời chỉ còn lại có hai người thật sự là vô cùng dễ chịu.

Đến gần giữa trưa, Brian dựa theo bảng hướng dẫn trên đường quốc lộ, sau khi nộp lộ phí hạ xuống phía dưới, lại đi dọc theo đường bộ khoảng năm phút đồng hồ, liền tới trước một căn nhà kính có diện tích rất lớn.

Thu tiểu Lam vào công tắc không gian, Brian dẫn theo Snow cùng đi vào phòng ăn bên cạnh khu nhà.

Phòng ăn này là do chủ nông trường mở, phong cách bố trí rất gần với thiên nhiên, vách tường được quét thành màu tương tự như cỏ xanh, bên trên còn điểm xuyết các loại hoa tươi, bàn và ghế đều được chế tạo từ gỗ đàn tinh khiết, bát đĩa cũng được làm từ gỗ, phục vụ sinh trong phòng ăn thống nhất mặc tạp dề màu trắng, tươi cười nhiệt tình mà thân thiện.

Ngoài dự kiến của Snow là, trong phòng ăn có rất đông người, liếc mắt nhìn qua gần như không còn bàn trống, có rất nhiều người tuổi vẫn còn trẻ như Brian và Snow, hiển nhiên cũng là nhân dịp tốt nghiệp ra ngoài du ngoạn.

Brian đi đến trước đài, nói với phục vụ sinh một dãy số, phục vụ sinh nhập dãy số vào máy tính, mỉm cười nói. “Birch tiên sinh, ngài đã đặt bàn số 17 tầng 3, mời đi bên này.”

Brian bị người ta gọi là Birch tiên sinh, Snow nhất thời có chút không quen, bất quá người này lúc đi ra ngoài ngược lại cũng rất có phong độ, loại cẩn thận và tỉ mỉ đặt trước chỗ ngồi này khiến tim Snow không khỏi trở nên ấm áp.

Hai người vừa ngồi xuống vị trí trên lầu ba, phục vụ sinh gần như ngay lập tức đã đưa đồ ăn lên, nhìn một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt liên tiếp được bưng lên bàn, Snow không khỏi kinh ngạc nói. “Cậu đã chọn xong đồ ăn rồi sao?”

Brian mỉm cười nói. “Ừ. Nhà hàng này rất nổi tiếng ở đây, nhà kính bên cạnh là ruộng nuôi trồng rau lớn nhất tinh cầu Bonn, rau xào ở nhà hàng này đều là rau tươi hái được từ nhà kính…. Mấy món tôi chọn đều là những món được đánh giá rất cao trên mạng.” Brian gắp một miếng măng đặt vào bát Snow. “Cậu nếm thử xem?”

Snow nếm một miếng, quả nhiên rất đặc biệt, cậu chưa từng ăn qua loại măng nào tươi như vậy, ăn vào cực kỳ ngon miệng, lại thêm trình độ nấu ăn của đầu bếp vô cùng cao siêu, chỉ là một món măng xào đơn giản lại có thể khiến Snow ăn cực ngon miệng.

Lượng thức ăn trên bàn cũng không nhiều, mỗi một món đều cực kỳ tinh xảo, Snow lần lượt thử qua từng đĩa, sau khi nhấm nháp hết một lần, rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu bình luận. “Đều ăn rất ngon.”

Brian đối diện với đôi mắt nghiêm túc của cậu, đáy lòng cũng nổi lên một loại cảm xúc mềm mại.

Buổi tối hôm đó thức đến hơn 3h sáng, từng bước từng bước sắp xếp chuyến du lịch này, chẳng qua là muốn có thể chuẩn bị trước tất cả, khiến Snow an tâm, vui vẻ trải qua kỳ nghỉ này. Lúc đặt đồ ăn cũng suy xét đến khẩu vị của Snow, bỏ qua tất cả những món ăn quá nhạt hoặc quá mặn, tất cả đều chọn theo khẩu vị thanh đạm bình thường Snow thích ăn….

Chỉ cần Snow thích, Brian cũng sẽ vui vẻ.

Brian nhịn không được gắp đồ ăn vào trong bát Snow. “Ăn nhiều một chút, cả buổi sáng chưa ăn gì chắc cậu đói lắm rồi đi?”

Snow cũng gắp một ít vào trong bát Brian, nhẹ giọng nói. “Cậu cũng ăn nhiều một chút đi, cả buổi sáng cứ lảm nhảm nói chuyện, cần bổ sung thêm năng lượng.”

Brian dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ gõ bát. “Cậu là đang ghét bỏ tôi rất phiền sao?”

Snow mỉm cười. “Không có….”

Sao lại ghét bỏ được? Có y ở bên cạnh lảm nhảm làm hướng dẫn viên du lịch, chuyến du lịch này mới trở nên thú vị như thế.

Hai người gắp đồ ăn cho nhau, rất nhanh liền ăn hết một bàn đồ ăn đặc sắc, phục vụ sinh lại đưa lên một bát canh ngô, bắp ngô cũng là cắt được từ nhà kính, rất tươi ngon, vị ngọt nhàn nhạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu lưỡi. Sau bữa cơm uống một chén canh ngô, dạ dày đói khát một buổi sáng rốt cuộc thỏa mãn, Snow còn nhẹ nhàng mà ợ một cái.

Khi ăn cơm xong đi ra ngoài, hai người đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ngoài cửa, nữ sinh tóc xoăn dài vẫy tay với Snow. “Hi, Snow.” Ánh mắt nữ sinh quét qua con sủng vật to xác phía sau Snow, trong mắt không khỏi hiện lên một chút ý cười. “Đây là đang du lịch tốt nghiệp sao?”

Mĩ nữ tóc dài khí chất ưu nhã chính là học tỷ Cheryl ở viện y học, khi Snow ở trong trường vị học tỷ này vẫn luôn chiếu cố đến cậu, Snow cũng không ngờ trên đường du lịch lại có thể gặp được người quen, nhất thời có chút kinh ngạc. “Học tỷ? Chị cũng đến đây du lịch sao?”

Cheryl mỉm cười nói. “Đúng vậy, du lịch tân hôn.”

Snow vội vàng nói. “Chúc mừng học tỷ, chị kết hôn từ bao giờ a?”

Cheryl nói. “Cuối tuần trước, sau khi kết hôn chị liền xin nghỉ ra ngoài chơi. Hôn lễ được tổ chức ở thủ đô, lúc ấy cậu đang bận chuẩn bị tốt nghiệp, nên chị không thông báo với cậu.”

Đúng lúc này có một người đàn ông đi ra từ nhà hàng đến bên cạnh Cheryl, Cheryl cười giới thiệu. “Đây là chồng chị Kyle, tốt nghiệp khóa 593 viện y học học viện St. Romia, tính ra cũng là học trưởng của cậu. Anh ấy cùng làm trong bệnh viện trung ương với chị…. Nghe nói cậu cũng thi vào bệnh viện trung ương? Về sau chúng ta sẽ là đồng nghiệp đó.”

Chồng của học tỷ Cheryl – Kyle là Beta, dung mạo đoan chính, khí chất ôn hòa, vươn tay về phía Snow, mỉm cười nói. “Xin chào, Snow, vẫn thường nghe Cheryl nhắc đến cậu.”

Snow vội vàng cầm lấy tay hắn, có chút ngại ngùng mỉm cười nói. “Chào học trưởng, chúc mừng hai người….. Chờ đến khi em đến thủ đô sẽ mời hai người đi ăn cơm, chúc hai người tân hôn vui vẻ.”

Cheryl hào phóng cười nói. “Được a, bữa cơm này chị sẽ nhớ kỹ.”

Ánh mắt lại nhìn về phía con sủng vật cỡ lớn đang thành thành thật thật đứng phía sau Snow, nhịn không được nói. “Brian, đã lâu không gặp a.”

Brian sờ sờ mũi….

Lúc trước coi học tỷ Cheryl là tình địch giả tưởng, Brian cũng chưa từng cho cô một nét mặt hòa nhã, khụ khụ, đối diện với nụ cười ý vị thâm trường của cô, Brian mặt dày cười nói. “Học tỷ, tân hôn vui vẻ.”

Kyle nghi hoặc hỏi vợ. “Người này cũng là đàn em viện y học sao?”

Brian giải thích. “Không không, em tốt nghiệp hệ kỹ thuật.” Nói xong liền giữ chặt bả vai Snow, nhẹ nhàng ôm Snow vào ngực, mỉm cười bổ sung một câu quan trọng. “….. Em là bạn trai của Snow.”

Snow. “………”

Du͙© vọиɠ chiếm hữu rõ rệt như vậy, khiến lỗ tai Snow nhịn không được hơi hơi phiếm hồng.

Cheryl liếc mắt nhìn Brian. “Đến lúc kết hôn cũng đừng quên gửi thiệp mời cho chị.”

Brian cười. “Nhất định nhất định!”

Cheryl và Kyle cùng nhau rời đi, Snow đập móng vuốt của Brian đang khoác trên vai ra, quay đầu nhìn y một cái, xoay người đi.

Brian lập tức ngoan ngoãn đi theo.

Xa xa, Cheryl nhìn một màn này, nhịn không được cảm khái. “…. May mà Brian bình an trở lại, hai năm cậu ta không ở đây, Snow cả ngày đều giống như cái xác không hồn…. Nếu cậu ta không trở lại, em cũng không biết Snow có thể chống đỡ được nữa hay không.”

Kyle nói. “Đó chính là người em từng nói với anh….. đàn em tính cách rất quái gở?”

Cheryl gật gật đầu. “Có lẽ là trước đây từng gặp phải chuyện gì đó, cậu ấy có chút bài xích với người khác…. May mà có tên nhóc Brian mặt dày cả ngày kề cận cậu ấy, hiện giờ hai người một mình đi du lịch, xem ra tên nhóc theo đuôi kia rốt cuộc cũng được Snow chấp nhận rồi.”

Cheryl khẽ cười cười, xoay người nói. “Chúng ta đi thôi.”

Kyle gật gật đầu, cùng vợ mình xoay người đi vài bước, lại hiếu kỳ quay đầu nhìn thoáng qua về phía Snow, đúng lúc nhìn thấy Brian đang cẩn thận giúp Snow đội mũ che nắng, đội xong, còn mặt dày lại gần, hung hăng hôn một cái trên môi Snow, lỗ tai Snow lập tức đỏ lên, ngẩng đầu chạm phải tầm mắt của Kyle, mặt lại càng đỏ tợn, cúi đầu tựa hồ thực ngượng ngùng.

Kyle mỉm cười, xoay người rời đi cùng vợ mình, đáy lòng lại nhịn không được nghĩ: Snow và bạn trai cậu ấy đi du lịch, thoạt nhìn còn ngọt ngào hơn cả du lịch tân hôn…. Hai người này có lẽ cũng sắp có chuyện vui rồi đi?

***

Chạng vạng, Brian lại mang theo Snow đến trước một nhà kính khác.

Căn nhà kính rộng lớn này là nơi chuyên nuôi trồng dâu tây của tinh cầu Bonn, vừa vào nhà kính liền nhìn thấy một loạt dâu tây ngay ngắn chỉnh tề trồng dưới ruộng, diện tích căn nhà phải đến mấy km vuông, liếc mắt nhìn qua hoàn toàn không nhìn được tới cuối, lúc này chính là mùa dâu chín, trái cây màu đỏ tươi mới ướŧ áŧ lặng lẽ lộ ra giữa lớp lá xanh, ngon lành phủ kín mặt đất, nhìn qua vô cùng đồ sộ.

Brian cầm lấy một cái rổ ở bên cạnh, cười nói. “Vừa hái vừa ăn đi, không cần rửa. Dâu ở đây đều là thuần thiên nhiên, cực kỳ sạch sẽ, không hề phun loại thuốc hữu cơ nào đâu.”

Snow không có nhiều hứng thú đối với mấy loại hoa quả này, bất quá, nhìn trái cây tươi ngon như vậy, Snow cũng nhịn không được cảm thấy thèm ăn, hái một quả bỏ vào miệng nhấm nháp.

Dây tây rất lớn, trái cây tươi vừa hái xuống còn mọng nước, cắn một ngụm, miệng lưỡi đều tràn ngập vị chua chua ngọt ngào, Snow ăn vài quả, không cẩn thận để nước dâu tây lưu lại bên môi….

Brian nhìn đôi môi hồng nhuận của cậu, yết hầu từng đợt khô khốc.

Snow lại cố tình không hề tự giác, vừa ăn vừa nói. “Ưm, dâu tây ở đây thật ngọt, Tiểu Viễn nhất định sẽ rất thích, không bằng chúng ta hái nhiều một chút, chuyển phát nhanh qua cho nó cùng ăn….”

Còn chưa kịp nói xong, cổ tay đột nhiên lại bị Brian bắt lấy, dùng sức trực tiếp kéo Snow đứng lên.

Trước mắt Snow nhoáng lên một cái, còn chưa kịp phản ứng lại, môi đã bị Brian nhiệt tình mà vội vàng ngăn chặn.

“Ưm…. Ưm ư…..”

Brian không chút khách khí luồn đầu lưỡi vào, hôn đến Snow gần như không thở nổi, nước dâu tây lưu lại trên môi bị Brian liếʍ sạch, loại cảm giác bị liếʍ hôn giống như trở thành thức ăn này, khiến mặt Snow nhịn không được đỏ lên….

Mùi chất dẫn dụ Alpha ấm áp truyền đến qua nụ hôn của Brian, khiến thân thể Snow nhịn không được nhẹ nhàng phát run, cái rổ dùng để hái dâu tây phịch một tiếng rơi xuống đất, hai tay vốn phản kháng dần dần rủ xuống, nhẹ nhàng bắt lấy góc áo Brian.

“Ưm…. a….”

Giữa cơn hoảng hốt bị Brian áp ngã vào ruộng dâu tây rậm rạp, Brian hôn xong còn ngại chưa đủ, thuận tay hái một quả dâu tây ngậm trong miệng, nhắm ngay miệng Snow đút qua.

Snow. “….. Đừng…. Đừng như vậy…. Sẽ…. Sẽ có người đến…. Ưm a…..”

Nụ hôn nhiệt tình và phản kháng mong manh kéo dài thật lâu, Brian đút từng trái từng trái dâu tây vào miệng Snow, nước dâu tây chua ngọt chảy xuống bên môi hai người, trên cổ Snow cũng dính một tầng nước dâu màu đỏ, xương quai xanh cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Brian lại ác liệt một đường hôn đến xương quai xanh, vùi đầu liếʍ sạch hết tất cả những dấu vết kia.

Đại não Snow choáng váng, bị đặt trên đất hôn đến đủ, chỉ cảm thấy thân thể nóng lên từng đợt….

Chờ đến khi Brian cuối cùng cũng dừng lại, mặt Snow đã sớm đỏ đến sắp nhỏ máu, màu sắc quả thực rất hợp với ruộng dâu tây xung quanh, thoạt nhìn thật sự là cực quyến rũ.

Brian mỉm cười, dán lên môi cậu nói. “Rất thích cậu, Snow….”

Trái tim Snow nảy lên cực nhanh, há miệng kịch liệt thở dốc, đến cả Brian đang nói cái gì cậu cũng không nghe rõ.

Brian nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ cậu. “Snow, chúng ta kết hôn có được không?”

Snow. “…….”

Brian mặt dày lấy ra một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh từ trong túi áo, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út tay phải của Snow. “Cậu không nói gì thì tôi coi như cậu đồng ý rồi a?”

Snow. “……”

Vì thế, Snow tâm hoảng ý loạn còn chưa kịp hiểu ra tình hình, chẳng hiểu sao đã bị Brian đeo vào một chiếc nhẫn.

Đợi đến khi phản ứng lại được…. đã không kịp đổi ý nữa rồi.

Áp người ta lên trên mặt đất hôn đến choáng váng, đút vô số dâu tây chua chua ngọt ngào, sau đó thừa dịp người ta thất thần lén lút đeo cho người ta một chiếc nhẫn…. Nói đến, cầu hôn cầu đến mức như Brian, coi như là một loại cảnh giới….

Nhẫn đã bị đeo, Snow cũng không thể tháo xuống làm bẽ mặt y.

Lại nói, đối diện với đôi mắt trong suốt sáng ngời đang nhìn mình của Brian, Snow cũng không nỡ khiến y buồn bã….

Snow phục hồi tinh thần đành phải xấu hổ quay đầu đi, thấp giọng nói. “Cậu đứng lên trước đi…. Ngộ nhỡ có người đi ngang qua….”

Brian cười tủm tỉm nói. “Yên tâm, không có ai đi qua đây đâu!”

Thời điểm quan trọng như vậy, Brian đương nhiên sẽ không thể bất cẩn được. Căn nhà kính này căn bản không có ai đến, bởi vì trước khi Brian đi vào đã sớm chuẩn bị xong hết thảy, nhét một hồng bao thật lớn cho ông chủ nông trường.

Snow đỏ mặt đẩy y. “Đứng lên trước….”

Brian vui vẻ ôm lấy Snow. “Cậu đáp ứng rồi? Là đáp ứng rồi đi? Tôi không hiểu sai chứ?”

Snow. “……. Ừ.”

Brian tâm tình vui vẻ nhắm ngay môi cậu hôn một cái, lúc này mới kéo Snow lên khỏi mặt đất.

Áo hai người bị nước dâu tây nhiễm vào đến lộn xộn, quần áo hỗn độn thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng trong khoảnh khắc tầm mắt chạm phải nhau, lại nhịn không được đồng thời nở nụ cười.

….. Thật điên cuồng a, Snow nghĩ. Mình cư nhiên cứ như vậy mà đeo nhẫn y đưa, gắn chặt nửa đời sau.

Brian nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thấp giọng nói. “Về sau tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu, Snow.”

Snow gật gật đầu, khẽ cười cười, ôm lấy cái tên mặt dày không có tiết tháo này, nhẹ giọng nói. “….. Tôi cũng vậy.”

Hai người cứ như thế đính ước với nhau trong vườn dâu tây, hẹn ước bên nhau trọn đời.

Snow vĩnh viễn vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, cũng vĩnh viễn nhớ rõ loại hương vị này – tình yêu của bọn họ, tựa như nước dâu tây tươi ngon nhất, chua chua ngọt ngào, gắn bó không rời, trọn đời khó quên.

Hết phần 3.