Hồng Đậu

Quyển 2 - Chương 69: Năm kẻ đầu sỏ

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Hồng Đậu vội vàng về phòng thay lại quần áo rồi xuống lầu cùng Hạ Vân Khâm.

Hạ gia nhận được lời mời nên Hạ Mạnh Mai và Hạ thái thái đã đi đến rạp hát Khắc Vũ trước, khi hai người đến cổng biệt thự Hạ gia thì thấy Hạ Ninh Tranh và Đoạn Minh Y đang lên xe ô tô.

Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu tự lái xe riêng ra ngoài, trên đường đi anh thấy Hồng Đậu cứ lo lắng không yên liền an ủi: "Từ đêm qua đến sáng nay các giảng viên của St. John đều không có gì bất thường cả, thầy Lưu đọc sách ở thư viện của khoa chính trị, thầy Nghiêm mặc dù đang ở nhà nghỉ ngơi nhưng lúc nào cũng ở thư phòng viết lách, hơn nữa em cũng vừa nghe Peter Vương nói rồi đấy, họ canh chừng ở cửa trước và cửa sau cả ngày hôm nay, không thấy giảng viên lẫn sinh viên St. John đến nghe hát nên dù Bạch Phượng Phi có xuất hiện thì có lẽ hung thủ cũng tạm thời thay đổi suy nghĩ, hắn không dám mạo hiểm nữa."

Mưa thu tí tách không ngừng, gió lạnh liên tục lùa vào xe, Hồng Đậu thấy hơi lạnh, nhưng Hạ Vân Khâm lại đang lái xe nên không tiện cho cô dựa, đành phải mặc áo khoác vào. Cô định nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại hóa thành một tiếng thở dài não nề.

Hạ Vân Khâm nhìn cô qua gương, hẳn là cô đã có đáp án của riêng mình nên mới buồn như vậy. Mặc dù "quá đần" không tốt, nhưng "quá giỏi" cũng chưa bao giờ là tốt nhất.

Hai người đều có tâm sự của riêng mình, không ai nói lời nào, đến rạp hát Khắc Vũ, trừ những khán thính giả mê giọng hát của Bạch Phượng Phi thì cũng có không ít nhân vật quyền lực của Thượng Hải nghe tiếng đồn mà đến. Mưa phùn kéo dài, phần đường xi măng có không ít vũng nước lớn nhỏ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người, xe ô tô, xe ngựa đến liên tục, từng tốp người đứng đùa giỡn ầm ĩ, sân nhỏ trước cổng chật ních người.

Hạ Vân Khâm đỗ xe ở một nơi khá hẻo lánh ít người, hai người vừa xuống xe, gần đó có người gọi: "Hạ Vân Khâm!" Nhìn sang, hóa ra là Peter Vương đang ngồi trong xe gọi hai người, Cố Quân và Ngu Sùng Nghị cũng ngồi ở hàng ghế sau.

Hồng Đậu thấy anh trai ở đây mới hỏi, "Sao anh không về nhà?"

Ngu Sùng Nghị cười khổ: "Vốn dĩ anh định về nhà nhưng Vương thám tử bận quá, mấy trợ lý mới thì không được việc nên ông ấy đành phải mời anh đến đây giúp."

Ngu Sùng Nghị luôn là người hiền lành, huống chi anh ta vốn có cảm giác mình mắc nợ Peter Vương vì chuyện chị họ Ngọc Kỳ nên mấy ngày qua anh ta dường như dốc hết kinh nghiệm và kĩ năng mà mình có được trong thời gian làm cảnh sát để giúp Peter Vương điều tra.

Còn Cố Quân, mặc dù đang ngồi trong xe nhưng cô ấy vẫn không quên việc tập trung sắp xếp lại tài liệu mà Peter Vương cần, rất ra dáng một trợ lý chuyên nghiệp. Nhưng mà tối qua cô ấy cũng nghe phân tích của Hạ Vân Khâm về vụ án, hôm nay lại giúp Peter Vương sửa soạn lại các manh mối liên quan, ít nhiều cũng đoán ra được hung thủ là ai nên tâm trạng khá sa sút.

Hạ Vân Khâm đứng ngoài xe, xác nhận lại với Peter Vương: "Bên phía St. John có vấn đề gì không?"

Peter Vương vừa xuống xe vừa nói: "Những người chúng ta theo dõi vẫn không có động tĩnh gì, bên rạp hát cũng không thấy ai khả nghi. Hôm nay tôi đã đến trường St. John, điều tra thêm được hai việc. Thứ nhất, tôi tìm ra một người bạn của Đặng Quy Trang, hai người họ học chung khoa toán của một trường, vốn dĩ họ là bạn khá thân, nhưng vì 10 năm trước đột nhiên Đặng Quy Trang rời đi mà không nói lời từ biệt nên sau đó hai người đã không hề liên lạc lại với nhau. Người đó nói hồi còn đi học, Đặng Quy Trang đúng là đã từng yêu đương, nhưng vì chưa đính hôn nên Đặng Quy Trang rất giữ gìn thanh danh cho cô gái ấy, người kia cũng chỉ biết đó là một nữ sinh viên, cũng không rõ họ tên, nhưng có lần cô gái ấy đến trường tìm Đặng Quy Trang, người bạn học này đã từng thấy cô gái ấy từ xa, tôi nghe nói vậy liền đưa tấm ảnh ra hỏi xem có phải cô gái đang nhìn Đặng Quy Trang không thì anh ta bảo là chuyện qua đã lâu, giờ chỉ còn chút ấn tượng mơ hồ, còn cụ thể thế nào thì không nhớ ra.

Anh ta nói lúc Đặng Quy Trang học đến năm thứ tư, vì mải nghiên cứu mấy chuyện phép thuật bí ẩn kì quái nên đã kết bạn với một cô hoa đán xinh đẹp chuyên hát hí khúc ở phố Xuân Oanh, Đặng Quy Trang vốn đã từng học ở phố Xuân Oanh nên thi thoảng qua lại chỗ đó, về sau anh ta chuyển thành thường xuyên chạy đến phố Xuân Oanh, không biết có phải là vì chuyện đó hay không mà Đặng Quy Trang lại cãi nhau với cô gái kia, từ đó về sau anh ta không thấy cô gái ấy đến nữa. Không lâu sau đột nhiên Đặng Quy Trang ngã bệnh, thậm chí còn suýt chết ở bệnh viện Hội Chữ Thập Đỏ, sau khi khỏi bệnh anh ta liền đi thẳng tới Bắc Bình rồi mất hút gần chục năm, đến tận bây giờ mới quay lại Thượng Hải. Còn chuyện thứ hai..."

Peter Vương nhìn sang Cố Quân rồi lại nhìn sang Hồng Đậu, thấy sắc mặt của hai người đều rất nghiêm trọng, ông nhíu mày thở dài: "Tôi điều tra gia cảnh của mấy giảng viên St. John, trong số mấy người này chỉ có thầy Nghiêm là giảng viên bỗng dưng chuyển đến trường vào 10 năm trước, trước đây ông ấy dạy ở trường đại học Thượng Hải, vì ăn nói thận trọng, thái độ lúc nào cũng nghiêm túc nên rất ít người biết về quá khứ của ông ấy. Sáng nay tôi đến đại học Thượng Hải mới biết thầy Nghiêm từng có một cô con gái, nhưng hơn 10 năm trước đã treo cổ tự tử, từ đó vợ ông ấy ốm đau triền miên, ba năm trước thì qua đời. Theo hồ sơ của thầy Nghiêm tại trường đại học Thượng Hải, tôi đã tìm đến địa chỉ chính xác của gia đình thầy Nghiêm ở Cống Kiều, hỏi thăm hàng xóm ở đó mới biết được, năm đó ông ấy lớn tuổi rồi mới có một đứa con gái, vì quá yêu con nên mặc dù là người có học thức, nhưng ông ấy vẫn tin vào bói toán, con gái vừa đầy tháng ông ấy liền bế đi xem bói, người xem bói nói mệnh của thầy Nghiêm có một chữ "không" nên đứa bé phải đổi sang họ mẹ là Đinh thì mới có thể tránh khỏi tai kiếp."

Mặt Hồng Đậu cắt không còn giọt máu nào, Cố Quân lắc đầu nói: "Không, mấy ngày nay thầy Nghiêm rất bình thường, vẫn nghiêm khắc y như trước; lúc cần mắng sinh viên thì vẫn mắng, mọi chuyện đều theo kỉ cương. Các bài tập mà thầy ấy thu của chúng tôi đều chấm rất cẩn thận từng bài một, đúng sai đều phê bình rõ ràng, chỉ cần sai một chỗ, dù là nhỏ nhất thầy ấy cũng khoanh lại."

Cô ấy nói xong liền quay lại xe, lấy một phần bài tập viết tay ra, dường như để chứng minh điều gì đó, cô ấy đưa cho mọi người xem: "Mọi người xem đi, đây là bài tập mà thầy Nghiêm đã chấm, có rất nhiều giảng viên thay nhau dạy chúng tôi, nhưng không ai nghiêm túc với chuyện học hành như thầy ấy, các sinh viên mặc dù sợ thầy ấy nhưng cũng đều rất kính trọng thầy ấy."

Hồng Đậu lẳng lặng nhìn qua những lời phê bằng bút đỏ trong bài, dường như có gì đó bóp nghẹn cổ cô lại, Peter Vương há miệng nhưng há một lúc vẫn không thốt ra được lời nào. Ngu Sùng Nghị thì bị Hồng Đậu và Cố Quân lây nhiễm cảm giác bất an, sau khi chọn lựa từ ngữ, anh ta cố gắng dùng giọng điệu nhã nhặn nhất có thể, lên tiếng: "Chuyện này... Hai đứa đừng nghĩ lung tung, bây giờ mọi chuyện mới chỉ là suy đoán mà thôi."

Hạ Vân Khâm im lặng một lát, sau đó nhìn đồng hồ, nói với Hồng Đậu vẫn đang run lên vì sợ, "Vừa nãy trên đường tới đây anh cũng đã nói với em rồi mà, cả ngày hôm nay thầy Nghiêm đều ở trong nhà, nếu ông ấy thật sự là hung thủ mà giờ này vẫn chưa tới rạp hát, có lẽ ông ấy đã thay đổi ý định. Giờ đã gần 7 giờ, người ở Nam Kinh sắp đến rồi, vở kịch cũng sắp bắt đầu, bây giờ Bạch Phượng Phi chắc cũng đã hóa trang, nhân lúc này, tận dụng người hầu mà chúng ta đã mất công gài vào đoàn kịch, trước khi Bạch Phượng Phi lên sàn, chúng ta vào nói chuyện "tử tế" với cô ta đã."

Lúc này Hồng Đậu mới hoàn hồn lại, "Vâng." Chỉ cần thầy Nghiêm chưa tới rạp hát thì mọi chuyện vẫn còn cách để giải quyết.

Gần cửa sau có lối đi bí mật dành cho khách quý, Hạ Vân Khâm dẫn Hồng Đậu đi trước, nhóm người Peter Vương theo sau.

Hạ Vân Khâm đi vài bước, đột nhiên dừng bước, quay lại hỏi Peter Vương: "Các ông có chắc chắn là cả ngày hôm nay thầy Nghiêm đều ở trong nhà không?"

Peter Vương ngạc nhiên nhìn Hạ Vân Khâm: "Đúng vậy, tối hôm qua ông ấy đọc sách ở phòng ngủ, đèn sáng đến tận 12 giờ đêm. Hôm nay lại chuyển ra thư phòng viết lách gì đó, người của chúng ta nhìn qua cửa sổ, xác nhận vẫn thấy người mặc áo dài, tóc bạc, dáng người cao gầy, đúng là thầy Nghiêm."

Hồng Đậu đang đi ở phía trước nghe mấy lời này, càng bình tĩnh hơn. Bên trong rạp hát lúc này đã kín chỗ, dưới lầu là ghế thường, trên lầu là ghế lô, tất cả mọi người đều đến đây để xem hí khúc, khi nhóm Hồng Đậu đến nơi, trên đài là một võ sinh nổi tiếng không kém gì Bạch Phượng Phi, tên là Tiểu Kim Vinh, đóng vai cấm quân giáo đầu Lâm Trùng, hát vở kịch "Miếu sơn thần"(1).

(1) Miếu sơn thần: Một chương của "Thủy Hử".

"Đêm lạnh lẽo xa xăm, đêm lạnh lẽo xa xăm, tìm đến gõ cửa từng nhà, tìm nơi trú chân. Ngước lên nhìn vầng trăng khuyết xa xôi, trong màn đêm mờ mịt trùng lớp những chuyến đò qua sông, bôn ba vùng hoang vu... Cả đêm bôn ba vùng hoang vu, chỉ nhặt lại thân tàn một nắm. Đến Lương Sơn mượn binh: Cao Cầu kia! Tặc tử! Ta nhất định diệt tên gian thần nhà ngươi!"

Chém gian thần, tế rượu, phóng hỏa đốt miếu, bôn ba trong đêm tuyết... Hôm nay Tiểu Kim Vinh cố hết sức để lấy lòng khán giả, giọng hát anh ta vừa mang đậm vẻ đau thương, lại vừa không mất đi sự hào hùng của vở kịch. Bây giờ trong lòng Hồng Đậu đang chất chứa tâm sự, chỉ cảm thấy tiếng trống quá dồn dập, quá động lòng người, dường như tiếng trống ấy đang dội vào lòng cô từng nhịp từng nhịp một.

Lúc này có người lặng lẽ đi tới, nhân lúc đèn trên sân khấu bị tắt, trong bóng đêm, người đó nói với Hạ Vân Khâm: "Nhị thiếu gia, từ lúc tới đây đến giờ Bạch lão bản chỉ ở trong phòng trang điểm ở sân sau."

Hạ Vân Khâm gật đầu, lấy một xấp tiền mặt đưa cho người nọ: "Mau dẫn chúng tôi đi tìm Bạch lão bản."

Người kia cung kính giấu kĩ xấp tiền, sau đó mở một cánh cửa nhỏ phía bên phải ra dẫn nhóm người Hạ Vân Khâm đi vào một hành lang gấp khúc khá dài, vừa đi được vài bước, trong khán phòng có tiếng hét lên, sau đó là tiếng rì rầm nói chuyện, Hồng Đậu nhìn một bên mặt của Hạ Vân Khâm, thầm đoán có lẽ vị nhân vật lớn kia đã đến, sắp tới lúc Bạch Phượng Phi phải lên sân khấu rồi.

Đi đến cuối hành lang gấp khúc, có một người hầu gật đầu nhẹ với người canh cửa, người kia nhận ra Hạ Vân Khâm và Peter Vương, lập tức mở cửa cho hai người đi. Một loạt phòng ở đều rất im ắng, đến căn phòng ở hướng Đông, người hầu mới gõ cửa gọi: "Bạch lão bản."

Chưa thấy bên trong đáp lại thì từ xa xa phía hành lang đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, là ông chủ của đoàn kịch đích thân dẫn người đến mời Bạch Phượng Phi lên sân khấu.

Ông chủ ngậm tẩu thuốc, thấy Hạ Vân Khâm, ông ta vội bỏ tẩu thuốc khỏi miệng, vội chào: "Hạ công tử? Sao ngài lại tới đây?"

Hạ Vân Khâm nói: "Bạch lão bản mất tích nhiều ngày, tôi có việc cần nói với cô ấy, khó có được dịp cô ấy về để diễn, tôi không thể chờ cô ấy hát xong nên đặc biệt đến đây để tìm người."

Lúc này người hầu kia lại gõ cửa tiếp: "Bạch lão bản, Bạch lão bản?"

Bên trong không ai đáp lại.

Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu nhìn nhau, đúng lúc này trong căn phòng vốn đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất trầm và chậm rãi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Hạ Vân Khâm vội nói với người hầu: "Có chìa khóa cửa không? Mau mở cửa."

Nhưng người hầu kia vẫn đứng ngây ra, không dám lấy chìa khóa mở cửa, Bạch Phượng Phi ghê gớm có tiếng, không có sự cho phép, nào có ai dám tự tiện xông vào phòng trang điểm của cô ta.

Lúc này trong phòng lại vang lên tiếng hoạt động của máy móc, sắc mặt Hạ Vân Khâm liền thay đổi, anh đẩy người hầu ra, đạp mạnh vào cửa phòng.

Hồng Đậu cảm thấy không ổn, vội vàng đi vào, nhưng vừa nhìn quanh phòng một vòng, tay chân cô liền lạnh toát, cả người cứng đờ lại, hoảng sợ đứng yên tại cửa ra vào.

Trên xà nhà ngay đối diện cửa ra vào có một người bị treo lên, vì ăn mặc theo kiểu hoa đán nên các trâm cài trên đầu vẫn còn đang không ngừng lắc lư, khuôn mặt vốn được trang điểm diễm lệ giờ đây lại mang vẻ xám xịt chỉ có trên khuôn mặt người chết.

Trong phòng có một người đàn ông tóc bạc, phong thái ung dung điềm đạm, nghe thấy động tĩnh ông cũng không quay đầu lại ngay, vốn đang từ từ cất dây thừng trong tay, ông lại chuyển sang chỉnh trang lại áo dài trên người, sau đó mới nhìn về phía Hồng Đậu và Cố Quân ở cửa phòng, khẽ nói: "Mấy người đã tới rồi."