Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 77: Chiêu Hồn Đại Pháp

"Sư huynh, sư huynh, tỉnh lại đi!" Trong hang động, vang vọng những tiếng của Hoàng Diệp đang gọi Hoàng Vân.

Nhưng Hoàng Vân cũng khó mà tỉnh, khắp người nổi lên mấy dấu bầm đen, từng hàng từng hàng, trông như hoa văn trên con ngựa vằn.

Hoàng Diệp bắt mạch cho Hoàng Vân, sau đó áp tai nghe nhịp tim cho lão. Kết quả mọi thứ dừng hoạt động.

Bất chợt, Hoàng Diệp quay ra hướng lối đi. "Kẻ nào?"

Trước mặt hắn, không ai khác là Thiên Bảo. Nhìn cặp mắt ớn lạnh của nó, Hoàng Diệp còn hoảng hơn, dịu dàng nói. "Bé ngoan, chỗ này không thích hợp để chơi, mau ra chỗ khác đi!"

Cổ sư chuyên dùng độc hại người, Hoàng Diệp đã hại chết biết bao nhiêu mạng, nhưng đối với quỷ hắn chưa tinh thông cách đối phó.

Bất quá Lý An Đăng đã nói không cần đánh nhau, Thiên Bảo không quan tâm nhiều, quay người bò ra khỏi hang.

Hoàng Diệp mới nhẹ nhõm hơn một chút, ngồi phịch xuống. Liếc nhìn qua Hoàng Vân, hai mắt lão mở to kinh hãi, lại có chút gì đó không cam tâm.

"Sư huynh, ta đã nói rồi! Cái xứ này có gì hay ho mà vào đây? Xem xem, suốt ngày toàn thấy vong hồn, ta còn không biết quỷ từ đâu chui ra!"

Hoàng Diệp ngồi đó một hồi cho bình tĩnh, rốt cuộc nói. "Sư huynh, cứ yên tâm ra đi, ta giúp sư huynh báo thù!"

Hắn đem bàn tay vuốt mặt Hoàng Vân, cho mắt lão nhắm xuống. "Đừng nhìn ta, như thế này đẹp hơn rồi!"

Hắn lục lại trong đầu, sau đó thổi tắt nến, kéo bàn đá qua một bên. Tiếp theo đặt xác Hoàng Vân nằm xuống ngay ngắn. Còn một bàn tay nên làm việc vô cùng khó khăn, hắn chỉ có mấy lớp băng vải quấn quanh cổ tay, dùng vạt áo che khuất.

Đẩy xác Hoàng Vân nằm sấp xuống, Hoàng Diệp rút ra cây kim châm. "Sư huynh, cố gắng, mọi chuyện sẽ qua, sẽ qua thôi! Không đau đâu, sẽ qua thôi, ha ha..."

Kim châm đâm vào ót Hoàng Vân, ấn chìm vào trong.

"Sư huynh còn nhớ lúc trước đã từng dạy ta thuật định hồn không?"

Hoàng Diệp đem ra cái vạc nhỏ màu đen, bên trong không có gì. Hắn chạy ra ngoài, bỏ lại mọi thứ trong hang động. Lát sau hắn quay lại, trên tay đã múc được gàu nước lấy từ suối, đổ vào trong vạc.

Ngồi xuống, Hoàng Vân cắt ngón tay, nhỏ máu vào trong vạc nước. Tiếp theo hắn đọc một đoạn chú ngữ, nước trong vạt tạo ra dòng xoáy nhỏ ở trung tâm. Lại lúc này còn có hơi lạnh từ trong làn nước kỳ dị bốc lên

Không lâu sau đó, linh hồn Hoàng Vân từ từ ngồi dậy. Hoàng Diệp lấy tấm kính bất ngờ chiếu vào mặt lão khiến lão khó chịu, đem hai cánh tay che mặt, phát ra một tiếng thét.

Trong vạc nước, ngay điểm xoáy nước dần nhô lên một khối Băng Phù.

Hoàng Vân từ từ tan biến, để lại âm thanh ai oán. "Hoàng Diệp, mày..."

Hoàng Diệp nở nụ cười. "Sư huynh đừng trách ta, ta chỉ muốn đi báo thù cho huynh thôi, phải cảm ơn ta mới đúng!"

Hắn chụp lấy Băng Phù, để xuống dưới đất. Mở hộp đồ nghề, một tay chụp lấy máy khoan điện. "Ta chưa từng làm việc này với hành thi, sư huynh trở thành vật thí nghiệm cho ta đi!"

Hắn lại đặt máy khoan xuống, rảnh tay kéo xác Hoàng Vân ngồi dậy, liền dùng tay này bắt lấy máy khoan. Nhưng chỉ có một tay, không có thứ gì trụ cho xác chết, Hoàng Vân lại ngã xuống.

"Đến chết cũng vô dụng!"

Hoàng Diệp mắng, tức tối lôi kéo thi thể, cho lão tựa vào vách đá. Lại cầm máy khoan đến gần, bóp công tắc khởi động, mũi khoan nhanh chóng xoay vù vù.

Đứng từ trên, mũi khoan đặt thẳng xuống đỉnh đầu thi thể, Hoàng Diệp từ từ dùng lực ấn xuống. Mũi khoan chạy xuyên da thịt, đầu tiên là máu phún ra, tiếp theo óc não cũng xịt ra.

Mũi khoan cắm thẳng, hoàn toàn ngập vào bên trong mới dừng lại. Hoàng Diệp bóp công tắc mấy cái cho mũi khoan hoạt động, mài mòn cái lỗ thủng trong đầu nới rộng thêm một chút.

Rút ra mũi khoan, Hoàng Diệp cười lạnh lẽo. "Ông có thấy luật nhân quả không? Ông đã khoan đầu bao nhiêu người, không ngờ hôm nay bị người ta khoan ngược lại chứ gì?"

Vừa quay lại, hắn đã nghe âm thanh thét lên nhưng rất nhỏ như muỗi kêu. Hoá ra âm thanh này phát ra từ bên dưới. Hắn nhận diện rõ, hoảng hốt cúi xuống. Băng Phù để bên ngoài không duy trì được lâu, hiện tại đã tan thành vũng nước.

Tiếng la vừa rồi đương nhiên của linh hồn Hoàng Vân, giờ đây đã hồn xiêu phách tán thật sạch sẽ.

Hoàng Diệp dùng bàn tay huơ bên dưới, sờ trúng vũng nước lạnh. Hắn quay lại nhìn thi thể. "Đúng là vô dụng mà! Sao ông không nói chuyện này? Thằng già giấu nghề, vậy mà còn chỉ cho ta, đã vậy là do ông chọn!"

Linh hồn đã không còn, có nói nữa cũng vô ích. Hoàng Diệp lại ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ. Hắn muốn triệt để sử dụng thi thể này.

***

Sắc trời trầm đi, một buổi chiều chuẩn bị từ giã. Lý An Đăng xem đồng hồ không sai biệt lắm gần mười tám giờ, bước đi trên con đường mòn. Một bên là núi, một bên là sông, không khí này chạm vào làn da có chút bâng khuâng, thiên nhiên hữu tình.

Lê Yến Xuân lẽo đẽo đằng sau, hai tay bưng lên cái đĩa tròn, trên đó còn có một cây nến đỏ, chóm lửa vàng.

"Đi chậm thôi!" Cô gọi hắn lại.

"Haiz, tôi nói cô không nên theo rồi!"

"Tôi đi cũng không sao, còn đưa tôi cái này làm gì?" Lê Yến Xuân đưa đĩa nến cho hắn xem.

"Cẩn thận thôi, đừng làm tắt nến, người ta không vui đâu!"

Lê Yến Xuân khẽ thè lưỡi, nhìn trước nhìn sau.

Lý An Đăng trộm nhìn cô, sao mà dễ bị lừa quá, hắn đi tiếp.

Đáng lý công việc này của bác Năm, cô ta đòi đi theo, dĩ nhiên phải thay thế một phần công việc. Hoặc là cô ta ở nhà tắm cho Cục Than cùng Tiểu Ngọc, cô ta đi rồi, hắn phải để bác Năm lại, cái này gọi là sử dụng nhân lực hợp lý.

Đi một đoạn, Lý An Đăng đưa ra ra hiệu dừng lại. "Cô có biết chúng ta đã đến đâu không?"

Lê Yến Xuân lắc đầu.

"Chúng ta đang ở giữa thôn!" Dứt lời Lý An Đăng rút ra bó nhang.

Lê Yến Xuân xem hắn làm việc, miệng méo đi. "Đồ điên!"

Hắn kẹp trong tay Thu Hồn Phù, miệng đọc thần chú. "Yểu yểu, minh minh, đãng đãng du hồn, thiên địa đồng sanh, tắc tán thành khí, tụ tắc thành hình.

Ngô kim nhϊếp nhữ, thu nhập pháp bình, vĩnh trợ ngô hành, thuận ngô giả cát, nghịch ngô giả hung, phụ ngô liễu đạo, khuông ngô thành chân, tha nhật viên mãn, công quả đồng phân, nghịch ngã lệnh giả, thần trảm hôi trần, thần binh hỏa cấp cấp như luật lệnh."

Bùa cháy lên, hắn dùng lửa thắp sáng bó nhang, một bàn tay quạt tắt, khói bay lên ngào ngạt. Đây không phải gọi hồn bình thường, hắn gọi một lần số lượng nhiều, có tên « Chiêu Hồn Đại Pháp».

Tất cả có 49 cây nhang, đúng là hắn có thể lấy một lần 49 cây nhang, làm đã quen nên cảm nhận rất tốt, không thừa không thiếu.

Cắm nhanh xuống đất thành một hình tròn, đường tròn lớn bên ngoài, phía trong cắm nhang có vị trí xen kẽ nhau. Nhìn qua rất lộn xộn, nhưng mấy cây nhang đều đứng lên một cách cân xứng.

Dựa theo bát quái cửu cung, 8 cây nhang cắm tại vòng tròn bên ngoài là bát quái, 9 cây nhang đại diện cửu cung vẫn cắm cạnh bên bát quái, một cây còn lại cắm vào trung tâm vòng tròn.

Gần bát quái còn có 8 cây nhang của bát phương, đông tây nam bắc, có cả đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc.

5 cây nhang tượng trưng ngũ hành, bốn cây cạnh đông tây nam bắc, cây cuối cùng ngay khoảng giữa, gần với cửu cung thứ chín.

12 cây nhang địa chi, tức là mười hai con giáp, đặt thành một vòng tròn bên trong.

7 cây còn lại là thất tinh, dựa trên vị trí thất tinh mà đặt trong vòng tròn.

Nhưng người ngoài nhìn vào cũng không hiểu gì, chỉ thấy toàn nhang là nhang.