Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 47: Quỷ nháo ngoại truyện (2)

Bất quá giọng nói này rất âm trầm, sẽ không ai có thể liên tưởng đến ông tiên trong cổ tích, bốn người đằng sau cạn lời.

Tuyết Tình quay lại, nhìn thấy Lão Sún Răng có chút bất ngờ, nhớ lại một chuyện mới sắp xếp ngôn ngữ nói. "Là đại sư đã gọi ông cứu ta?"

"Khặc khặc, phải!" Lão Sún Răng nói. "Không đùa, bọn ta có trách nhiệm đưa hai người về tận nhà!"

Tiểu Ngọc bên dưới nhìn lên, một điều là nó có thể nhìn thấy tất cả. Nó cũng biết đây không phải là người bình thường, nên gọi là gì nhở.

Tuyết Tình cực nhọc đỡ Tuyết Liên đứng lên. "Chị còn đi nổi không?"

Tuy nhiên Tuyết Liên đã nhắm mắt lại ngủ, không thể đáp trả, toàn bộ da mặt đồng loã một màu xanh lục khiếm đảm.

Tuyết Tình đau khổ xúc động. "Chị ơi, tỉnh lại đi!"

"Khoan đã!" Mập Mạp Hói xen vào. "Cô ta chưa có chết!"

"Hức hức, gì... Thật sao?"

"Thật! Ta làm quỷ, ngay cả người chết hay người sống còn không phân biệt được sao?"

Tuyết Tình "Ồ" một cái, đúng là Tuyết Liên vẫn còn thở.

Loli Thắt Bím chỉ về cuối đường nói. "Có xe chạy đến!"

Tuyết Tình nhìn theo mong đợi, nếu có xe thì tốt quá. Quả thật có hai đốm sáng từ xa chạy đến, dần to ra, như là hai con mắt của sự cứu rỗi.

"Nhưng không phải xe chở khách!" Loli Thắt Bím lại nói.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Tuyết Tình có hơi ngẩn ra, sau đó nói. "Tôi nghĩ không sao, tôi sẽ van xin người ta, cùng lắm trả tiền là được!"

Vuốt Tóc Ngược cảm thấy không ổn, nói. "Có biết trong xe là ai?"

Loli Thắt Bím gật đầu đáp. "Một người, là đàn ông."

Vuốt Tóc Ngược lấy bàn tay sờ cằm. "Xét cho cùng giữa đêm thấy một người lạ như thế này, thông thường sẽ không giúp đâu! Nếu có giúp, thấy hai cô gái thân cô thế cô như vậy, có khi nào giở trò lợi dụng!"

Nói không phải vô lý, Tuyết Tình cũng không nghĩ ra được biện pháp, định nói cái gì, lúc này Nữ Xường Xám một hơi tiến ra giữa lộ. "Để ta dùng mỹ nhân kế!"

Tất cả mọi người dừng lại nuốt nước bọt, định dùng cái gì cho xe dừng lại?

Giờ phút này, con đường rất vắng, cơ bản người ta thích chạy nhanh, bước ra chặn đầu xe không lẽ định tự sát.

Một chiếc xe hơi bảy cái ghế ngồi, vỏ sơn bạc, đùng đùng lao đến. Trên xe người đàn ông vẫn đang thư giãn, một tay sờ vô lăng, có dấu hiệu ngáp ngắn ngáp dài.

Đột nhiên, hết sức đột nhiên, đầu xe chỉ còn cách Nữ Xường Xám hai mét. Người đàn ông cũng không biết ả xuất hiện từ lúc này, hai con mắt kém chút rơi xuống, trả lại hết tốc độ, bàn chân cố gắng đạp phanh. "Kítttttt!"

"Đoàng!"

"Á!"

Người đàn ông bất động trong giây lát, tự nghe mỗi giây tim đập rộn ràng bên trong. Gã bèn lấy chút động lực tháo dây an toàn, run rẩy mở cửa bước xuống xe. Vừa ra ngoài, kết quả lại đứng bất động lần nữa.

Nữ Xường Xám đang thực hiện tư thế nằm như nàng tiên cá phơi nắng trên mặt đường. Trang phục có chút rách, máu ứ ra một đống xung quanh. Đặc biệt ngực như bị bóc đi mảng thịt lớn, quả tim đỏ trực tiếp văng ra ngoài. Hơn nữa gương mặt ả nhìn thẳng lên, hai con mắt trừng to oán hận, thất khiếu chảy máu ròng ròng.

"Không, không phải tôi, không phải..."

Người đàn ông lắc đầu, gương mặt nhăn như khỉ ăn ớt, sau đó quay đầu lại một mạch chạy đi. Cả chiếc xe cũng không thèm quan tâm đến nữa.

Lão Sún Răng bước lên, cười duyên đưa ra khung bàn phím dương cầm, vỗ tay. "Trên cả tuyệt vời, chúng ta lên xe!"

"Như vậy có ổn không?" Tuyết Tình vốn dĩ sống chân tình, vội nói, chẳng qua một câu đánh xuống, nhìn lại thì mọi người đã lên xe.

Loli Thắt Bím quay lại nói. "Hỏi cô ta xem có ổn không?"

Tuyết Tình cúi xuống, Tuyết Liên đang trong tình trạng nguy hiểm, có ổn không. Nếu nàng cảm thấy không ổn, người không ổn sẽ là chị của mình. Cho nên nàng dìu Tuyết Liên đến xe, cả hai ngồi tại hàng ghế sau. Tiểu Ngọc đành phóng theo.

Mập Mạp Hói đỡ lấy Nữ Xường Xám. Đợi cho ả khôi phục hình dáng ban đầu, Mập Mạp Hói cười hì hì, nói. "Không ngờ mỹ nhân kế là như vậy!"

"Đương nhiên, dù sao ta cũng có giá trị, không để kẻ khác chiếm tiện nghi!" Nữ Xường Xám liếc qua. "Ngươi tưởng thế nào?"

"Không nói chuyện này nữa!"

Vuốt Tóc Ngược ngồi hàng ghế giữa, kế bên còn có Loli Thắt Bím, cô nói. "Cảm giác như ngày hôm đó gặp tai nạn, thật đáng sợ!"

Vuốt Tóc Ngược an ủi. "Dù sao cũng không còn sống, chúng ta cứ vui vẻ thôi là được, thế gian không còn mang lại áp lực!"

"Ưm! Anh nghĩ thật đúng, chúng ta không nên buồn, phải cười lên!"

Vuốt Tóc Ngược khẽ nhìn sang. "Đúng đúng, cô cười thật đẹp..."

"Mau sít qua cho tỷ lên!!!"

Nữ Xường Xám xông cửa đi vào trong.

Hành khách đã đủ, việc tiếp theo là chạy thôi. Ghế trước là Lão Sún Răng cùng Mập Mạp Hói, tài xế chính là Mập Mạp Hói. Lúc còn sống đã có chút kinh nghiệm lái xe, hiện tại hồi tưởng vẫn được, bác đại tinh thâm thực hành.

May là thằng kia nó chạy đi, cả chìa khoá cũng để lại, đúng là có ý thức.

Bất quá Mập Mạp Hói gượng mãi bàn chân vẫn không với đến phía dưới, thầm nghĩ bụng to thật khổ. Gã liền ngỏ ý. "Giúp tôi đạp côn với!"

Lão Sún Răng thở dài, dùng cây gậy chống xuống, cảm nhận một lát. "Thời đại phát triển quá, xe lại mềm mại như vậy, không biết làm từ nguyên liệu gì?"

Mập Mạp Hói bèn nhìn sang. "Đó là chân tôi!"

"Uồm..." Rốt cuộc xe hơi đã được khởi động, bánh xe dần lăn đi. Khi đã bắt được nhịp độ, xe hơi vọt nhanh một cách khinh miệt, kiểu dáng sốc nảy mâu thuẫn ra khỏi con đường tối tăm.

Tại một khu sầm uất, lúc này vẫn còn rất nhiều bảng hiệu điện tử được treo, đủ loại màu sắc khiến cho con đường trở nên lung linh, hệt như thảm lửa chuẩn bị một cuộc đua.

Nơi ngã tư đường, cảnh sát ngồi trong một căn phòng tạm bợ, hướng mắt nhìn ra ngoài. Bên góc đã có tín hiệu đèn đỏ, một số xe cộ dừng lại.

Cảm thấy không có việc gì, cảnh sát ngã lưng vào ghế một chút, bàn tay thò vào cái bao, kéo ra miếng bánh Snack ném vào mồm, nhai tốt.

Có một con xe hơi màu bạc cực ngầu lao đến, âm thanh phát ra thu hút mọi sự chú ý. Cảnh sát cũng không ngoại lệ, hiếu kỳ xem, nhưng mà xe này không có dấu hiệu dừng lại.

Cảnh sát liếc lên cao, đèn đỏ còn hơn một phút thời gian, có lẽ nào...

Xe hơi màu bạc nhuần nhuyễn lách qua mấy xe khác, không nói hai lời, tỏ ra hiếu thuận đâm xuyên vạch kẻ đường.

Cảnh sát đứng bật lên, tiếc là không thể phóng ra ngoài. Con xe hơi này đang vượt đèn đỏ, còn... Không có người lái. Tận mắt thấy rõ, ngay ghế tài xế trống trơn, đừng nói điều khiển từ xa.

Cảnh sát có hơi thất thần.

Còn chưa hết, xe hơi màu bạc rời đi, chạy cũng không thẳng hàng cho lắm. Cả con xe đảo qua đảo lại, hình thành một đường chữ Z phía sau, thể hiện mong muốn bất cần đời.

Cảnh sát run rẩy móc ra một cái bộ đàm.

"Chạy, chạy chậm thôi!" Trong xe, mặc dù Tuyết Tình rất muốn về nhà thật nhanh, nhưng cũng không cần nhanh đến vậy.

Chợt nàng nghe tiếng ồn, quay người lại, đằng sau có mấy chiếc xe khác đuổi theo. Không cần hoài nghi, là xe cảnh sát.

"Tiểu Ngọc!" Nàng ôm Tiểu Ngọc vào trong lòng, tâm trạng nhẹ đi.

"Chết rồi thì cầm mấy thứ này cũng khó, tôi không biết nên xoay đi đâu nữa!" Mập Mạp Hói chỉ tập trung nhìn phía trước. Nhưng xe lại thủy chung đảo.

Lão Sún Răng cầm gậy chọt lung tung bên dưới.

Mập Mạp Hói đưa mắt xuống. "Ông chọt đi đâu thế?"

Lão Sún Răng thở dài. "Ta làm sao biết nên đạp vào đâu đây?"

Diễn biến cứ như vậy, một xe đi trước, mấy xe đi sau cứ hú còi om sòm, đường phố tưng bừng lên không ít.