Chương 178:
Lư tông sư không nói nhiều, ông ta chậm rãi giơ tay lên, trên tay tụ lại từng luồng ánh sáng trắng.
Sau đó ngón tay của ông ta khua vẽ trên không trung một lượt, luồng ánh sáng trắng kia đã hoá thành một con Thanh Long!
“Đây là sát chiêu tôi tốn mấy chục năm mới sáng tạo ra, còn chưa bao giờ sử dụng, mong Phùng Công chỉ giáo!”
Lư tông sư gầm lên một tiếng, sau đó đẩy tay về phía trước, con Thanh Long do luồng ánh sáng trăng kia huyễn hóa thành lập tức bay về phía trước.
Một tiếng rồng ngâm rất nhỏ truyền vào trong tai của mọi người. Trong nháy mắt con rồng đã khí thế bừng bừng mà bay về phía Phùng Công.
Phùng Công hừ lạnh một tiếng, nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng chỉ về phía trước một cái, lập tức con Thanh Long đã bị đánh tan. Mọi người hít ngược vào một hơi khí lạnh.
Đều là tông sư thế mà chênh lệch lại lớn như vậy. Lư tông sư cũng không khỏi biến sắc, đây là sát chiêu ông ta phải tốn mấy chục năm mới nghiên cứu ra, thế mà cứ thế bị phá rồi.
“Phùng Công quả nhiên là danh xứng với… Họ!” Trong lúc Lư tông sư chuẩn bị nhận thua thì Phùng Công bỗng nhiên phất tay lên, giáng một chưởng vào trước ngực Lư tông sư.
Lư tông sư lập tức giống như diều đứt dây mà ngã xuống khỏi lôi đài. Trương Húc Đông cau mày, bàn tay hơi giơ lên, linh khí đã hoá thành một bàn tay thật lớn vững vàng đỡ được Lưu tông sư.
“Ô?” Phùng Công cau mày, ánh mắt hơi không vui.
Sau khi Trương Húc Đông đỡ lấy Lư tông sư xong thì đứng dậy cười nói: “Phùng Công là người mang tuyệt kỹ, cần gì phải hạ sát chiêu với một ông già? Hơn nữa, Lư tông sư cũng đã nhận thua rồi.”
Phùng Công hừ nhẹ nói: “Trong mắt tôi không có thắng thua, chỉ có sinh tử!”
Trương Húc Đông nhiều lần mạo phạm chọc tới Phùng Công, lại khiến cho người khác càng giật mình. Theo lẽ bình thường Trương Húc Đông nên trốn đi rất xa rồi mới phải chứ.
“Ông à, ông có sao không?” Trương Húc Đông quay người nhìn về phía Lư tông sư, hỏi.
Lư tông sư hơi vẫy tay, có phải phần cảm kích nói: “Người anh em, cảm ơn cậu.”
Trương Húc Đông cười nói: “Ngài ngồi đây nghỉ ngơi chút đi.”
Nhìn tư thái khiêm tốn của Trương Húc Đông, Lư tông sư không khỏi có chút tiếc nuối. Nếu Trương Húc Đông không đắc tội với Phùng Công thì tốt biết bao nhiêu.
“Còn người khác nữa không?” Phùng Công lại quét mắt nhìn mọi người nói.
Hồ tông chủ cười nhạt, nói: “Phùng Công, tôi xem ông cứ điểm mặt gọi tên luôn đi cho nhanh!”
Phùng Công cười ha hả nói: “Hồ tông chủ, đã lâu không gặp, Phùng Công tôi cũng có chút nhớ nhung thủ đoạn của Hồ tông chủ, hay ông lên đây để tôi lĩnh giáo một chút?”
Hồ tông chủ đứng dậy nói: “Cầu mà không được.”
Đúng lúc này, Trương Húc Đông đưa tay ngăn cản Hồ tông chủ, anh cau mày nói: “Hồ tông chủ, chỉ sợ ngài không phải là đối thủ của ông ta.”
“Tên kia, anh nói bậy bạ gì đấy.” Liên Khánh Tùng giận tím mặt nói: “Anh chưa thấy thủ đoạn của sư phụ tôi, sao đã dám nói sư phụ tôi không đánh bại được Phùng Công hả?”
Hồ tông chủ vẫy tay ra hiệu cho đồ đệ đừng nói nữa, rồi thở dài nói: “Trương Húc Đông nói không sai, bây giờ tôi thực sự không phải đối thủ của Phùng Công, nhưng… Nếu tôi không chiến, thì nhà họ Hồ tôi về sau làm gì còn chỗ đứng ở nơi này nữa?”
Trương Húc Đông cười nói: “Hồ tông chủ đừng sốt ruột.”
Ngay sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Phùng Công, cười nhạt nói: “Phùng Công, tôi nghĩ trước khi ông ra tay thì chúng ta nên giải quyết vấn đề của chúng ta trước đi.”
Nghe được lời này, tất cả mọi người bên trong hội trường không khỏi hít ngược lại một ngụm khí lạnh. Cái người tên Trương Húc Đông này thế mà lại chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ Phùng Công? Anh ta điên rồi hay sao hả?
Phùng Công cũng không khỏi cau mày, cẩn thận đánh giá Trương Húc Đông. Chẳng lẽ sau lưng người này có bối cảnh gì cường đại hay sao?
Phùng Công từ trên đài cao đi xuống, trong nháy mắt đã tới trước mặt Trương Húc Đông.
Cùng lúc đó Phùng Minh Lăng cũng được người của nhà họ Phùng đẩy tới trước mặt Trương Húc Đông.
Phùng Minh Lăng nhìn về phía Trương Húc Đông trong mắt toát ra tràn ngập lửa giận, nếu không phải gã bị trọng thương thì có lẽ đã đứng dậy liều mạng với Trương Húc Đông từ lâu rồi.