Chương 168:
“Chờ tôi gϊếŧ anh xong tôi sẽ tự mình đến xin lỗi cụ Tô.” Phùng Minh Lăng gầm lên nói.
Lúc này khí tức của cả chín người gần như cùng lúc phát ra trong không gian. Trong khoảnh khắc, cát bụi mù mịt, phong vân biến sắc, khí tức khủng bố khiến cho trời đất xoay vần chính là lực lượng mà cả chín người phát ra, nếu là một nội kình Tông sư bình thường cũng khó mà ngăn cản được.
Thế mà Trương Húc Đông lại thản nhiên, vững như bàn thạch đứng tại chỗ nhếch miệng, như cười như không nói: “Chỉ có vậy thôi à?”
Phùng Minh Lăng cau mày, chín người cùng lúc phát lực, anh ta hiểu đó là một sức mạnh như thế nào. Nhưng nhìn bộ dạng trước mặt của Trương Húc Đông thì lại giống như không hề có chút ảnh hưởng nào cả.
“Tôi thật muốn nhìn xem anh có thể chịu đựng bao lâu nữa.” Phùng Minh Lăng gầm lên, nội kình trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn. Khí kình khủng bố đã trực tiếp khiến cho những người qua đường phun ra máu.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Húc Đông nhướng mày, lạnh lùng nói: “Cần gì phải làm liên lụy tới người vô tội chứ?”
Nói rồi Trương Húc Đông vung tay lên, áp lực trên người những người xung quanh biến mất trong nháy mắt. Mọi người không khỏi thở hổn hển, sôi nổi chắp tay nói: “Cảm ơn anh Tần.”
“Né ra xa một chút đi.” Trương Húc Đông nhắc nhở nói.
Mọi người nghe vậy thì đều lui lại phía sau vài chục bước, rồi từ xa lấy điện thoại ra quay lại. Nhìn thấy một màn này khiến cho Phùng Minh Lăng càng tức giận hơn.
Anh ta không những không khiến cho người khác cảm thấy kinh hãi mà còn ngược lại khiến cho Trương Húc Đông càng thêm được lòng người.
“Cậu chủ Phùng, hình như Trương Húc Đông này không hề đơn giản.” Bên cạnh có người nhắc nhở nói.
Phùng Minh Lăng hừ một tiếng: “Thế thì sao? Chỉ cần bây giờ anh ta không đạt tới cấp bậc nội kình tông sư thì chín chúng ta liên thủ lại có thể nhẹ nhàng nghiền áp anh ta.”
Mà đúng lúc này, từ trên người Trương Húc Đông đột nhiên toát ra một loại khí tức khủng bố.
Mà trình độ của luồng khí tức này hoàn toàn có thể bỏ xa sự hợp lực của cả chín người về độ khủng bố, giống như một toà núi lớn trực tiếp đè lên người bọn họ.
Sắc mặt Phùng Minh Lăng trở nên tái mét, thấp giọng nói: “Tại sao anh ta có thể có khí tức đáng sợ như vậy?” Luồng khí tức này anh ta đã từng thấy rồi chính là ở trên người của cha anh ta, Phùng Công.
Trương Húc Đông, đừng có mà kiêu ngạo cho dù anh một chiêu đánh bại Tất Tiêu Dao thì sao, chín người chúng tôi hợp sức lại vẫn có thể gϊếŧ chết anh!”
Phùng Minh Lăng nén lại ngụm máu tươi chuẩn bị phun ra trong cổ họng, lạnh lùng nói.
Trương Húc Đông lạnh giọng: “Xem ra tình báo của cậu cũng không đáng tin cho lắm. Cậu có biết tôi đánh thắng Tất Tiêu Dao như thế nào không?”
“Liên quan gì đến tôi?” Phùng Minh Lăng tức giận quát. Mà anh ta vừa dứt lời thì Trương Húc Đông đã đột nhiên biến mất, trong nháy mắt đã lại xuất hiện trước mặt Phùng Minh Lăng.
Ngay sao đó, Trương Húc Đông nhẹ nhàng vẫy tay một cái, khí kình đáng sợ kia đã đánh bay Phùng Minh Lăng ra xa.
Trương Húc Đông từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Phùng Minh Lăng nói: “Chính là đánh bại như thế.”
“Phụt!” Trong cổ họng bỗng dưng dâng lên một vị tanh ngọt, Phùng Minh Lăng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mở miệng nhổ ra một búng máu.
“Sao có thể?” Phùng Minh Lăng từ mặt đất bò dậy, trong ánh mắt tràn ngập sự không thể tin nổi. Từ lúc bắt đầu luyện võ tới giờ anh ta chưa bao giờ thua, chưa một lần thất bại.
Ngay cả Tất Tiêu Dao cũng chỉ đánh ngang tay với anh ta chứ không thắng. Mà lần thất bại duy nhất trong ba mươi năm cuộc đời anh ta bây giờ lại một phát đánh nát lòng tự tin của anh ta.
“Không thể nào!” Phùng Minh Lăng gầm lên sau đó lao vào một cái về phía Trương Húc Đông.
Quanh thân hiện lên một màng nội kình, là thuộc dạng nội kình mật độ vô cùng cao, nhìn thoáng qua trông gần giống với một loại giáp bảo vệ.
Thân hình Trương Húc Đông chợt lóe lên, nhẹ nhàng né qua một bên khiến cho một đấm này của Phùng Minh Lăng rơi vào bức tường phía sau lưng. Trong nháy mắt bức tường kia đã sập xuống. Tám người còn lại vừa định động thủ thì Phùng Minh Lăng bỗng hô lớn: “Đứng lại hết cho tôi! Hôm nay tôi muốn tự mình phế đi tên ôn con này.”
“Ha ha! Trương Húc Đông!” Phùng Minh Lăng điên cuồng cười lớn: “Đây chính là bí pháp độc môn của nhà họ Phùng, tên là Nội Ngưng Giáp! Ngay cả súng đạn cũng không thể xuyên qua được.”
“Nội Ngưng Giáp ư?” Trương Húc Đông nghe anh ta nói vậy thì trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng, anh dùng ý chí điều khiển linh khí bên trong cơ thể xuyên qua tế bào đi đến bên ngoài làn da, nhất nhanh chóng quanh thân thể anh cũng toát ra một luồng khí tức màu xanh nhạt.