Chương 86:
Đúng lúc này, điện thoại của Kiếm Hổ bỗng reo lên, hẳn hùng hổ bắt ai: “Thẳng nào mà gọi lúc nửa đêm đấy? Chán sống hả?”
“Tôi.” Giọng Trương Húc Đông vang lên trong điện thoại.
Sắc mặt Kiếm Hổ thay đổi, vội bật dậy, khẩn trương nói: “Cậu Đông… Sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi…”
“Bán thuốc sao rồi?” Trương Húc Đông hỏi.
Kiếm Hổ vội nói: “Cậu Đông, còn tốt hơn tôi nghĩ nhiều, bây giờ rất nhiều người Đạm Thành đều muốn hợp tác với chúng ta! Tôi còn muốn tìm cơ hội đẩy ra Đạm Thành, mở động thị trường.”
“Được rồi, tôi không rảnh nghe chuyện này.” Trương Húc Đông ngắt lời: “Sáng ngày mai tới tìm tôi lấy thuốc”
“Vâng vâng.” Kiếm Hổ vội đồng ý.
Đúng như Kiếm Hổ đã nói, loại thuốc này đã được lan truyền trong giới thượng lưu Đạm Thành, rất nhiều doanh nhân đều muốn mượn cơ hội này phát tài, trong đó bao gồm Dương Nghị. Nhà họ Dương vốn là công ty sản xuất thuốc, cho nên họ nhận được tin này trước tiên. Tiếc rằng Dương Nghị đi tìm Kiếm Hổ mấy lần, Kiếm Hổ chẳng những không hợp tác với họ mà còn cho anh ta hai cái bạt tai, khiến anh ta rất căm thù.
“Nếu có thể bàn chuyện hợp tác với Kiếm Hổ thì nhà họ Dương chúng ta nhất định sẽ trở thành gia tộc hàng đầu Đạm Thành” Dương Nghị thầm nghĩ: “Tiếc là Kiếm Hổ gần gũi với Trương Húc Đông quá…”
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, bất giác nhìn Lâm Khinh Thiền đang ngủ say bên cạnh mình.
“Hay là để cô ấy đi thử xem?” Dương Nghị xoa đầu, trong lòng không muốn. Trước kia anh ta còn cười nhạo Trương Húc Đông bị cắm sừng, bây giờ lại phải tự cắm sừng lên đầu mình sao?
Trước mặt hiện thực, rất nhiều người đều sẽ cúi đầu, nhất là loại người như Dương Nghị.
Sáng sớm hôm sau, Trương Húc Đông đứng trên đỉnh núi, tay cầm một đống thuốc. Anh đang rất vui vẻ, đêm qua một viên Tu Linh đan trực tiếp khiến anh đột phá tới luyện khí kỳ tầng bảy.
“Xem ra vẫn là tu luyện bằng đan dược nhanh hơn.” Trương Húc Đông thầm nghĩ. Càng nghĩ vậy, anh lại càng vội vã muốn kiếm tiền.
Bên kia, quả nhiên Dương Nghị phái Lâm Khinh Thiền đến, tiếc rằng Trương Húc Đông chẳng buồn liếc nhìn cô ta. Ngay khi
Dương Nghị không biết nên làm gì thì Địch Thân Kình gọi điện thoại tới lại dấy lên hy vọng cho Dương Nghị.
Sự lựa chọn đầu tiên của Địch Thân Kình không phải là Dương Nghị. Dù gì nhà họ Dương và nhà họ Lâm chẳng qua chỉ là gia tộc hạng nhì ở Đạm Thành. Nhưng các gia tộc khác ở Đạm Thành đều biết Trương Húc Đông có tuyệt kỹ nên không muốn đắc tội anh. Địch Thân Kình bất đắc dĩ đành phải chọn hợp tác với Dương Nghị.
“Từ hôm nay, nhà họ Địch chính là chỗ dựa của cậu.” Địch Thân Kình lạnh lùng nói: “Nhưng cậu không được nhắc đến với bất cứ ai.”
Dương Nghị sốt ruột gật đầu: “Vâng, tôi đều nghe ngài”
Cúp điện thoại, Địch Sáng khó hiểu hỏi: “Ba, không phải là muốn trả thù Trương Húc Đông sao? Sao ba lại đi giúp loại người vô tích sự đó?”
Địch Thân Kình hừ nhẹ: “Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè. Đối phó với một người không chỉ có mỗi cách dùng vũ lực. Con biết cái gì là gϊếŧ người không thấy máu không?”
Địch Sáng gãi đầu, vẫn không hiểu. Gϊếŧ người không thấy máu thì liên quan gì tới Dương Nghị?
Địch Thân Kình vỗ lên tay Địch Sáng: “Ba muốn cụ Lâm thấy không có nhà họ Lâm đỡ đần thì Trương Húc Đông chẳng còn gì khác, khi đó nhà họ Lâm còn muốn gả Lâm Tâm Di cho cậu ta sao?”
Địch Thân Kình cũng là cáo già. Ông ta cho rằng chắc hẳn cụ Lâm coi trọng tiền lực của Trương Húc Đông. Nhưng nếu Trương Húc Đông chẳng những không có thành tựu mà ngược lại sau khi nhà họ Lâm rút lui, nhà họ Dương lại quật khởi thì cụ Lâm sẽ nghĩ gì? Chắc chắn ông ấy sẽ cảm thấy không có nhà họ Lâm chống lưng, Trương Húc Đông chỉ là phế vật mà thôi. Ngay cả kẻ thù nhà họ Dương cũng không giải quyết được sao bàn tới năng lực? Mặc dù cụ Lâm đã nói là sẽ không nhúng tay, nhưng ông ta biết một khi thông qua nhà nước thì nhà họ Lâm không có khả năng ngồi yên.
Không có nhà họ Lâm chống lưng, cho dù đi theo lối chính thức thì cũng có thể thoải mái đối phó với Trương Húc Đông.
Nghe xong, Địch Sáng chống cằm suy nghĩ, anh ta bỗng nghĩ ra một ý hay: Nếu muốn cụ Lâm nhận định Trương Húc Đông là phế vật, chi bằng làm dứt khoát luôn, sai người đi bắt cóc Lâm Tâm Di chẳng phải là càng tốt hơn hay sao? Lúc đó, chắc hẳn cụ Lâm sẽ rất thất vọng về Trương Húc Đông.
Địch Sáng không nói cho Địch Thân Kình về ý tưởng này. Anh ta quyết định chờ đến khi thành công, mình sẽ cho cha một “niềm vui bất ngờ”. Vậy là không ngờ, chính vì quyết định nguy xuẩn này nên nhà họ Địch mới hoàn toàn xong đời.
Có Địch Thân Kình nhúng tay, Dương Nghị muốn lấy được thuốc sẽ không còn là vấn đề. Nhà họ Địch có thể áp đảo tất cả các gia tộc ở Đạm Thành, có họ chống lưng, nhà họ Dương sợ gì mà không phát đạt? Nghĩ đến đây, Dương Nghị càng thêm phấn khởi.