Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 26

Chương 26:

“Bỏ? Tao bỏ con mẹ mày!” Trương Hoán giơ tay cho Cung Duyên một cái tát: “Hôm nay đứa nào dám nói chuyện giúp Trương Húc Đông chính là kẻ thù của tao!”

Thấy Cung Duyên bị đánh, sắc mặt Trương Húc Đông lập tức trở nên khó coi. Anh đứng dậy đi về phía Trương Hoán, lạnh giọng nói: “Loại người ghê tởm như cậu thật đáng chết!”

Trương Hoán hoảng sợ lùi lại, run rẩy nói: “Anh… Anh họ, màu đánh chết nó đi!”

“Xông lên cho tao!” Anh họ Trương Hoán vung tay lên, cả đám lập tức tiến về phía Trương Húc Đông.

“Dừng tay cho tao!” Đúng lúc này, cửa bị đá văng ra, sau đó một người đàn ông trung niên đầu trọc thở hổn hển bước vào phòng.

“Mày là thằng nào?” Trương Hoán không kiên nhẫn hỏi.

Sắc mặt Kiếm Hổ tối sầm, tát thật mạnh lên mặt anh ta: “Tao là thằng cha mày!”

“Anh… Anh Hổ, sao anh lại đến đây?” Anh họ Trương Hoán lập tức hoảng sợ, vội lại gần hỏi.

Kiếm Hổ chỉ vào mũi hắn nói: “Mày đợi đấy cho tao, lát nữa tao sẽ tính sổ với mày!” Nói xong, hắn nhanh chóng đi đến trước mặt Trương Húc Đông, áy náy nói: “Cậu Đông, cậu không sao chứ…”

“Tôi không sao.” Trương Húc Đông cười lạnh: “Nhưng bạn tôi có chuyện đấy.” Trương Húc Đông chỉ vào Cung Duyên.

Kiếm Hổ vội đi tới trước mặt Cung Duyên, cúi đầu khom lưng: “Thưa cô, thật sự rất xin lỗi cô, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không tha cho chúng nó đâu!”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhất là Từ Thư Tiêu, suýt nữa rơi cằm xuống đất. Thằng nhóc này thật sự quen biết Kiếm Hổ?

Hơn nữa thái độ của Kiếm Hổ… Hình như còn hơi sợ cậu ta? Chỉ vì một câu nói của Trương Húc Đông mà đường đường là ông trùm ở Đạm Thành phải nói xin lỗi một nữ sinh?

“Anh… Anh Hổ, em không biết cậu ta là bạn của anh…” Anh họ Trần Trí cũng ngây người, thấy chuyện này không ổn nên vội lại gần xin lỗi.

Kiếm Hổ không kiên nhẫn phất tay: “Mày đừng có nói nhảm với tao nữa. Một là tự chém một tay, hai là tạo giúp mày. Tự chọn đi!”

Sắc mặt anh họ Trương Hoán lập tức trở nên rất khó coi, môi run run nói: “Anh… Anh Hổ, van anh tha em đi… Em sai rồi, em không dám…”

Thấy Kiếm Hổ nói lời nào, hắn lại chạy đến trước mặt Trương Húc Đông, quỳ xuống van xin: “Tôi sai rồi, cậu nói giúp tôi một câu đi, van cậu…”

Trương Húc Đông chẳng buồn để ý tới hắn ta, thậm chí không muốn nói một câu.

“Lôi thằng này xuống cho tao!” Kiếm Hổ hét lên, mấy người lập tức xông vào từ ngoài cửa, kéo Trương Hoán và anh họ ra ngoài.

Cậu Đông, cậu thấy thế đã được chưa?” Kiếm Hổ cẩn thận hỏi.

Trương Húc Đông không phải là người được nước lấn tới, huống chi chuyện này không liên quan mấy đến Kiếm Hổ. Anh đứng dậy nói: “Là tôi thêm phiền phức cho anh.”

“Cậu đừng nói thế!” Kiếm Hổ sợ tới mức xua tay liên tục: “Hay là… Chúng ta đi ăn tiệc trước đi. Tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho cậu rồi.”

Trương Húc Đông gật đầu, sau đó quay sang nhìn Từ Thư Tiêu, cười lạnh: “ Lúc này cô nói nếu tôi quen biết Kiếm Hổ thì cô sẽ ăn cái bàn này, còn tính không?”

Từ Thư Tiêu hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy. Loại người nịnh giàu ghét nghèo như cô ta không có bất cứ khí khái nào, cô ta run rẩy vươn tay, van xin: “Tân… Trương Húc Đông, tôi từng dạy học cho cậu mà, cậu quên trước kia tôi còn lên lớp cho cậu sao…”

Trương Húc Đông cười lạnh: “Bây giờ cô mới nhớ cô từng dạy tôi hả?”

Từ Thư Tiêu Vội nhìn đám bạn học, van xin: “Các cậu mau nói chuyện giúp tôi đi.”

Nhưng đám bạn học này đều sợ bị vạ lây, không một ai lên tiếng.

“Mấy người các cậu băm cái bàn này ra cho tôi, nhìn cô ta ăn hết.” Kiếm Hổ xua tay. Mấy người bên cạnh hắn lập tức đi về phía Từ Thư Tiêu.

“Cậu Đông, chúng ta đi thôi.” Kiếm Hổ cười khẽ nói.

Trương Húc Đông cùng Kiếm Hổ lên phòng riêng trên tầng hai, lập tức thấy mấy hộp quà được đặt trên bàn.

“Mời cậu Đông ngồi.” Kiếm Hổ cười nói. Trương Húc Đông cũng không khách khí mà gật đầu ngồi xuống. Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, Kiếm Hổ uống cạn ly rượu, bày tỏ xin lỗi về chuyện lần trước. Sau đó hắn lấy một tấm thẻ ngân hàng, cười ngượng ngùng đưa cho Trương Húc Đông: “Đây là chút lòng thành của tôi, mong cậu Đông nhận lấy.”