Mộ Nhạc Nhạc cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Chiến Vân Khai, cậu bé hơi chột dạ.
Trong đầu cậu bé nhảy số rất nhanh, lập tức hiểu được mình vừa nói sai, cậu cố gắng bình tĩnh nhìn sang Chiến Cảnh Hi, nói: “Mộ Nhạc Nhạc, sao bố Chiến của cậu lại xuất hiện trong phòng của mẹ thế này?”
Vừa nói, Mộ Nhạc Nhạc còn học theo dáng vẻ ghen tuông của Chiến Cảnh Hi, chống nạnh đanh đã lườm Chiến Vân Khai: “Bố, ngủ cùng con làm bố khó xử vậy sao?”
“Có phải ngủ cùng mẹ mới ngủ ngon được không?”
Mộ Nhạc Nhạc nói, cái mông vẹo sang một bên, sau đó cậu bé trèo lên giường, một cách rất lanh lẹ.
Tiếp theo, cậu bé tự kéo cái chăn nhỏ lên người rồi đắp cùng với Chiến Cảnh Hi, lại vỗ vỗ xuống một chỗ trống ở giữa, nói với Mộ Minh Nguyệt nãy giờ vẫn đang đơ cả người: “Mẹ Minh Nguyệt, muộn lắm rồi, mẹ mau lên giường đi ngủ đi! Con gái không được thức khuya đâu!”
Chiến Cảnh Hi mặc bộ gile của Mộ Nhạc Nhạc thì đan hai tay trước ngực, bộ dạng giống như một ông chủ nhỏ, cậu bé quay sang nói với Chiến Vân Khai: “Bố Chiến, bố mau về phòng ngủ đi! Mẹ nói rồi, nhà ta chỉ nuôi được hai chú chó nhỏ thôi! Không thể nuôi chó sói được! Nuôi không nổi!”
Hồi trước cậu bé từng nghe A Nhạc nói rằng mẹ chỉ có thể nuôi một chú chó nhỏ.
Hai chú chó nhỏ thì nên nuôi dưỡng sao cho thật tốt.
Mộ Minh Nguyệt ở một bên nghe thấy vậy, không nhịn được mà bật cười.
Hai chú chó nhỏ.
Hai tính từ này nghe cũng dễ thương đó!
Nuôi hai chú chó nhỏ dễ thương này, quả thật là một việc vô cùng hạnh phúc với cô.
Nhìn hai thằng nhóc con Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc chơi đùa lăn lộn trên giường, đợi cô lên giường, đột nhiên, Mộ Minh Nguyệt nhớ đến đứa con chết yểu năm đó của mình, trong một khoảnh khắc, nước mắt cô không tự chủ được mà rơi xuống.
Có lẽ, Chiến Cảnh Hi chính là cơ hội mà ông trời ban cho cô.
Cô muốn đem sự yêu thương dành cho đứa con đã mất của mình san sẽ cho Chiến Cảnh Hi, để thằng bé có thể lớn lên cùng với Mộ Nhạc Nhạc.
“Chiến Vân Khai, đêm khuya rồi, anh mau về ngủ đi.” Mộ Minh Nguyệt cũng về phe hai đứa nhóc, cô nói với Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai nghe thấy thế thì trong lòng cảm thấy cực kỳ bị tổn thương, anh tỏ vẻ tủi thân nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, anh có thể ngủ ở ghế sô pha mà, kể cả trải manh chiếu ra đất nằm cũng được nữa.”
Chiến Cảnh Hi nghe xong thì lập tức ngưng thở, bộ dạng không thể tin nổi sang sang nhìn Chiến Vân Khai.
Một ông chủ thường ngày nghiêm túc hay quát tháo như Chiến Vân Khai, sao bây giờ lại chịu nằm chiếu để ngủ dưới đất thế này?
Quả thực là một tin tức chấn động!
Nếu tin này mà truyền ra ngoài, e là sẽ khiến cả thế giới này hết hồn mất thôi!
“Bố sẽ làm ảnh hưởng đến nhã hứng trò chuyện của ba mẹ con con mất! Mau ra ngoài!”
Hai giọng nói trẻ con trong veo đồng thời nói.
Mộ Minh Nguyệt và Chiến Vân Khai nghe xong thì không hẹn mà cùng nhìn về phía giường, ánh mắt ngạc nhiên nhìn tụi nhỏ.
Không ngờ hai đứa nhóc lại phối hợp ăn ý với nhau như vậy.
Chỉ có Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi biết bọn chúng là anh em song sinh, cho nên ăn ý với nhau là điều đương nhiên rồi.
Mộ Nhạc Nhạc giả vờ ngáp ngủ, nói: “Hiện giờ con đang trong thời kỳ phát triển cơ thể, đến giờ phải nghỉ ngơi thôi.”
Chiến Cảnh Hi cũng nằm xuống: “Ừm, con cũng buồn ngủ.”
Mộ Minh Nguyệt trông thấy hai đứa nhóc đều đã buồn ngủ, hơn nữa cả hai đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, không được thức khuya quá.
Thế là cô quay sang nghiêm túc nói với Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, anh mau đi ra đi, em muốn đi nghỉ, mệt lắm rồi.”
“Minh Nguyệt, anh nằm dưới đất được mà.” Chiến Vân Khai không muốn rời đi.
“Nằm đất sau này lớn tuổi sẽ bị bệnh phong thấp đó.” Mộ Minh Nguyệt nói.
Chiến Vân Khai: “…”
Mộ Minh Nguyệt thật tốt với anh, cô còn lo sau này anh sẽ bị thấp khớp nữa chứ.
Anh cảm động quá!
Trên đời này, quả thực ngoại trừ Mộ Minh Nguyệt hết lòng yêu thương, lo lắng cho anh ra, thì chẳng còn ai khác.
“Minh Nguyệt, anh không sao, sức khỏe của anh rất tốt.” Chiến Vân Khai vẫn ương bướng.