Chiến Cảnh Hi nhìn thấy Mộ Nhạc Nhạc khóc đến mức đứt ruột đứt gan cũng cảm thấy rất đau lòng.
Rốt cuộc là cái quỷ gì mà lại dám bắt nạt em trai nhỏ của thằng bé!
Xem coi thằng bé có xử chết kẻ đó không!
Ngay cả đứa em trai thân yêu nhất của thằng bé mà cũng dám bắt nạt!
Muốn tìm đến cái chết rồi đúng không?
Chiến Cảnh Hi đó giờ không biết cách an ủi người ta, thằng bé biết A Nhạc muốn ôm, muốn hôn, muốn ẵm lên cao, nên kéo lấy Mộ Nhạc Nhạc khóc lóc với vẻ mặt ngơ ngác bước ra ngoài.
Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Cảnh Hi nắm lấy bàn tay nhỏ bé, vừa dụi dụi mắt vừa hỏi: “Anh Hi, anh không ôm, không hôn, không ẵm em lên mà lại muốn đưa em đi đâu vậy?”
Khi Mộ Nhạc Nhạc vừa nghĩ rằng mình chỉ mới năm tuổi đã bị thất tình rồi, cậu bé ngay lập tức cảm thấy cả thế giới là một màu xám xịt.
Cậu bé sẽ không còn tin vào tình yêu nữa.
Tình yêu là thứ khiến người ta phải lo lắng được và mất, thật là không dễ chịu một chút nào!
A, trái tim nhỏ bé của cậu nhóc! Khó chịu kinh khủng!
“Đưa em đi hôn, đi ôm, đi ẵm lên cao đây.” Chiến Cảnh Hi nói.
Vừa dứt lời, Chiến Cảnh Hi đã đưa Mộ Nhạc Nhạc đến trước sô pha mà Chiến Vân Khai đang ngồi, vươn tay nhỏ bé đáng yêu, chọc vào người Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai nhìn hai đứa nhỏ, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Chiến Cảnh Hi trợn mắt nhìn Chiến Vân Khai, tức giận nói: “Bố không thấy cục cưng của mẹ A Nhạc đang khóc sao? Nếu bố không hôn em ấy, ôm em ấy, ẵm em ấy lên cao, thì ba có còn là bố của em ấy nữa không? Nếu bố đối xử không tốt với A Nhạc, coi chừng mẹ sẽ không thích bố nữa đâu.”
Chiến Vân Khai: “…”
Con trai anh trở nên linh hoạt như vậy từ khi nào thế?
Mỗi lời nói ra đều có mang theo kim mà.
Chiến Vân Khai nghe vậy liền liếc nhìn Mộ Nhạc Nhạc.
Lúc này Mộ Nhạc Nhạc đã khóc đến mức nấc lên rồi.
Khi nghe thấy Chiến Cảnh Hi muốn Chiến Vân Khai thay thằng bé hôn nó, ôm nó, ẵm nó lên, nó dụi mắt và nhìn thẳng vào Chiến Vân Khai.
Nó còn chưa bình tĩnh lại được, mũi câu nhóc còn thổi ra một cái bong bóng lớn.
Điều này khiến cho Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi nhất thời không nhịn được phá lên cười.
Mộ Nhạc Nhạc ngay lập tức cảm thấy bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Cậu bé nhìn chằm chằm Chiến Vân Khai từ trên xuống dưới, nó đẹp trai như vậy mà lần đầu tiên yêu đương lại không thành, chẳng lẽ thật sự là do di truyền từ Chiến Vân Khai sao?
Nhìn thấy Chiến Vân Khai đã gần ba mươi tuổi rồi, mà vợ con đều ly tán.
Tuy rằng cậu nhóc chỉ mới yêu đương qua mạng nhưng nó cũng đã nghiêm túc đối xử với người ta bằng tình cảm mà?
Chiến Vân Khai đã tiến hai bước về phía Mộ Nhạc Nhạc, khi anh định cúi xuống và đưa tay ra, Mộ Nhạc Nhạc rất kiêng dè liên tục lùi về phía sau, rồi trốn sau Chiến Cảnh Hi.
Dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy cái cổ nhỏ nhắn của Chiến Cảnh và nói: “Không muốn! Con không muốn Bố Chiến ôm hôn ẵm lên cao!”
Người đàn ông này đã truyền một cái gen đáng sợ như vậy cho cậu nhóc rồi!
Nó chưa tức giận là đã tốt lắm rồi!
Người đàn ông này còn muốn ôm nó, hôn nó, ẵm nó à?
Sao Chiến Vân Khai không bay lên trời luôn đi?
Vừa nghĩ rằng việc mình bị thất tình có liên quan vô cùng to lớn đến Chiến Vân Khai, hảo cảm của Mộ Nhạc Nhạc đối với Chiến Vân Khai bất ngờ từ 100 điểm tụt xuống.
“Em muốn mẹ ôm hôn ẵm lên cao! Hứ!” Mộ Nhạc Nhạc nói rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi, chạy đi tìm mẹ của nó.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Mộ Nhạc Nhạc gọi Mộ Minh Nguyệt.
Chiến Cảnh Hi cũng bị lây nhiễm, cũng gọi mẹ với nó.
“Đừng ồn ào!”
Giọng nói của Chiến Vân Khai lạnh lùng và tức giận!
Chiến Cảnh Hi: “…” Con gọi mẹ của con, ảnh hưởng đến bố sao?
Mộ Nhạc Nhạc: “…” Con gọi mẹ của con, liên quan gì đến bố?
Hai đứa bé đột nhiên t bị tiếng quát một tiếng như thế, giật mình nên cả cơ thể nhỏ bé run rẩy!
Ca hai không hẹn mà gặp cũng nhìn về phía Chiến Vân Khai đã đuổi theo kịp.
Hai đứa nhỏ còn chưa kịp hoàn hồn, cơ thể của Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc đã ở trên không trung rồi, còn đang ở trong trạng thái lơ lửng lắc lư!
Hóa ra là Chiến Vân Khai đã nhấc hai đứa nhỏ lên!
“Bố, bố bị gì vậy? Bố nhấc tụi con lên làm gì?” Chiến Cảnh Hi hỏi.
“Bố Chiến, bố thật là buồn cười đấy. Con đang đi tìm kiếm mẹ của con, còn cần bố cho phép à?” Mộ Nhạc Nhạc có chút không hài lòng.
Tại sao trong nhà cậu nhóc, mà nó vẫn bị Chiến Vân Khai quản lý?
Người đàn ông này thực sự là quá tọc mạch!
“Đừng quấy rầy Minh Nguyệt nghỉ ngơi, khó khăn lắm bố mới dỗ được mẹ ngủ đấy.” Chiến Vân Khai vừa nói đến đây, huyệt thái dương đột nhiên co giật.
Anh sợ Mộ Minh Nguyệt sẽ bị thức giấc biết bao.
Tình trạng tinh thần của cô thực sự rất tệ, cô phải nằm trên giường để nghỉ ngơi nhiều hơn, phải dưỡng lại cơ thể.
Nhà có em bé, thật sự rất khó để nghỉ ngơi.
Hơn nữa không phải chỉ có một ông trời con, mà lại có tận hai.
Nói đến việc nghỉ ngơi của Mộ Minh Nguyệt, hai đứa bé cũng rất đau lòng, lập tức im lặng không ồn ào nữa, còn rất tán thành gật đầu, đưa ngón tay út lên áp vào cái miệng nhỏ và cả hai đồng thời một động tác im lặng với đối phương.
Nhưng thằng bé lại nghe Mộ Nhạc Nhạc thì thầm: “Anh Hi, chúng ta hãy ra ngoài xây một lâu đài trên cát. Đừng làm phiền mẹ nghỉ ngơi.”
“Được!” Chiến Cảnh Hi vội vàng gật đầu.
Nhưng sau khi nghĩ lại, thằng bé lại lắc đầu nói: “Anh đã không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, anh đã năm tuổi rồi, anh không chơi cát đâu.”
Chiến Cảnh Hi tỏ ra rất chán ghét.
Chơi cát là điều mà chỉ trẻ con mới làm.
Thằng bé đã là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất có thể bảo vệ mẹ được rồi!
Nó không muốn chơi cát đất đâu!
Nhưng…
Khi thằng bứ nhìn thấy ánh mắt háo hức của Mộ Nhạc Nhạc nhìn nó, dáng vẻ đáng yêu dễ mến, trái tim của nó lại mềm nhũn ra!
Cái tiêu chuẩn kép chết tiệt này!
A Nhạc thích làm gì thì làm, thằng bé sẽ đồng hành đến cùng!
“Đi!” Khi Chiến Cảnh Hi nhận ra tiêu chuẩn kép của mình lợi hại đến mức độ nào, thằng bé không khỏi nở nụ cười.
“Bố Chiến, mau đặt con và anh Hi xuống đi.” Nhìn thấy Chiến Vân Khai vẫn đang xách mình lên như một con gà con, Mộ Nhạc Nhạc buồn bực!
Người bố này đối xử với con thật là thiếu kiên nhẫn.
Vậy mà lại coi hai đứa nhỏ như gà con và chó con.
Chơi con nít như thế này có vui không?
Sau khi Chiến Cảnh Hi xác nhận lại một lần nữa rằng bọn họ thực sự sẽ chơi cát thay vì làm phiền Mộ Minh Nguyệt, anh mới đặt hai đứa nhỏ xuống và nhẹ nhàng nói: “Chơi đi đi.”
Hai chân của Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi tiếp đất, giống như là được hồi sinh, liền chạy ra ngoài.
Nhưng mới chạy được nửa đường, Mộ Nhạc Nhạc đã vội vàng phanh gấp!
Chiến Cảnh Hi chạy ở phía sau, không ngờ rằng Mộ Nhạc Nhạc lại đột ngột phanh lại, nên thằng bé đâm sầm vào.
Đυ.ng ngã cả người phía trước.
“A Nhạc! Em không sao chứ!” Chiến Vân Khai căng thẳng hỏi: “Sao em đột nhiên dừng lại thế?”
Mộ Nhạc Nhạc xoa xoa cái mông nhỏ bị tông trúng của mình, chỉ vào Chiến Vân Khai nói: “Em muốn bố chơi xây lâu đài cát với chúng ta.”
“Chúng ta tự chơi đi, không cần bố.” Chiến Cảnh Hi không muốn Chiến Vân Khai ở đây.
Đây là khoảng thời gian vui vẻ đẹp đẽ của thằng bé và cậu em A Nhạc.
Làm sao có thể để ông già Chiến Vân Khai đó tham gia được?
“Không được, em nghe nói rằng lâu đài Đế Quốc của nhà em là do Chiến Vân Khai vì mẹ mà đích thân thiết kế và đốc thúc xây dựng đấy, vì vậy em muốn để bố xây một cái khác trước mặt con trai của mẹ, để em xem thử xem bố có thực sự yêu mẹ không.”
Mộ Nhạc Nhạc vuốt cằm, ra bẻ không phải nghĩ ngợi gì, nâng cằm về phía Chiến Vân Khai: “Bố Chiến, thế nào hả?”
Hơn nữa, cậu nhóc làm như vậy là đang mở một hoạt động phụ huynh - con cái cho Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi!
Nhìn vào mối quan hệ bị xa cách của họ, chưa bao giờ chơi với nhau.
Nó thực sự làm tan nát trái tim của người bố già như anh!
Chiến Vân Khai suy nghĩ, dù sao cũng không có việc gì để làm.
Mộ Minh Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ, xem chừng nếu cô không ngủ cả ngày cô sẽ không thức dậy đâu.
Nên thôi gắng gượng đi ra ngoài chơi cát với hai cục cưng vậy.
Từ nhỏ anh đã chưa bao giờ chơi cát, bây giờ đã tới cái tuổi này rồi mà còn chơi cát với hai đứa nhỏ, có thể xem là cách để bù đắp tuổi thơ thiếu thốn hay không?
Tại sao anh và Mộ Minh Nguyệt không gặp nhau từ tấm bé nhỉ?
Anh thậm chí còn hận rằng anh đã lãng phí phần lớn cuộc đời mình rồi mới gặp Mộ Minh Nguyệt!