Đôi mắt đen láy của Mộ Nhạc Nhạc đảo quanh, lập tức đáp: “Còn không phải là vì thông qua bài kiểm tra rồi à!”
Suýt chút nữa là lòi đuôi rồi!
Chiến Cảnh Hi ngoài miệng thì khuyên giải cậu một lòng tác hợp cho ông bố xấu xa và mẹ nhưng mà sau lưng lại lén giấu cậu làm ra loại chuyện này!
Tên nhãi con Chiến Cảnh Hi thúi này, để xem lần sau cậu đến trường có cho thằng bé kia một bài học không!
Vậy mà lại lừa cha gạt mẹ!
Tiện thể còn lừa cả cậu luôn!
Nhìn như một hầm băng nhỏ không tiếng động như thế, ấy vậy mà còn là một tiểu hoạt đầu phúc hắc giả heo ăn thịt hổ hơn cả cậu nữa!
“Như vậy cũng được à?” Mộ Minh Nguyệt nhướng mày, kinh ngạc nhìn Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc vội gật đầu liên tục: “Đúng vậy!”
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Mộ Nhạc Nhạc lại chuyển đề tài lên chuyện họ tên của mình: “Mẹ à, con nói suy nghĩ của mình với mẹ trước nhé, nếu một ngày nào đó mẹ thật sự có cơ hội phục hôn với Chiến Vân Khai, khi còn làm con trai của bố thì con muốn đổi thành tên Chiến Thần nha.”
Tên này là tâm niệm của cậu, cậu nhất thiết muốn có được nó!
Mộ Nhạc Nhạc là người có tính cách nôn nóng, bây giờ cậu nhóc đã hận không thể đi sửa tên ngay, sợ người khác sẽ lấy mất!
Đến lúc nào đó khi cậu đi sửa tên nhập hộ khẩu thì nhất định phải mua đứt cái tên này!
“Chiến Vân Khai vừa mới đi đấy, có muốn mẹ gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta quay lại dẫn con đi luôn không?” Mộ Minh Nguyệt nhìn con trai mặt mày hưng, lên tiếng đề nghị.
“Hả? Chiến Vân Khai vừa mới đến nhà sao?” Mộ Nhạc Nhạc làm như không nghe nửa câu sau của Mộ Minh Nguyệt!
Tuy rằng cậu nhóc rất muốn cùng họ với ông bố xấu xa nhưng không có nghĩa là nhóc muốn đi theo Chiến Vân Khai rời khỏi đây!
Đã một khoảng thời gian cậu chưa được gặp mẹ rồi.
Bây giờ vừa mới quay trở về, còn chưa kịp ngồi nóng mông mà lại phải đi đối mặt Chiến Vân Khai sớm như thế sao?
Thằng cha già Chiến Vân Khai kia đúng là không đàng hoàng chút nào, vì phụ nữ mà đến đêm cũng không về ngủ, còn tới nhà làm trâu làm ngựa cho mẹ nữa.
Trong lòng cũng không có con trai, đúng là càng nghĩ càng nóng máu!
Thảo nào mà Chiến Cảnh Hi sẽ quái gở lạnh nhạt như vậy, hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân từ phía gia đình!
Chiến Vân Khai làm như không thấy con trai, số lần nhìn thấy anh ở nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, thường xuyên giống như thần rồng, thấy đầu mà không thấy đuôi.
“Mẹ à, sao mẹ lại để cho ông bố xấu xa đó chạy về nhà làm gì? Để cho bố ở lại trong nhà hầu hạ hai mẹ con chúng ta không phải là rất tuyệt sao? Như thế thì bé cưng cũng không cần làm việc nhà để sống nữa, mẹ cũng có thể cảm nhận hương vị ngọt ngào dễ chịu của tình yêu, quá hoàn hảo luôn nha.”
Mộ Nhạc Nhạc nói với giọng điệu vô cùng tiếc nuối.
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Tốc độ động não và biến đổi sắc mặt của đứa nhỏ này thật sự cô không thể theo kịp được.
Dùng lời của Mộ Nhạc Nhạc nói thì là, nếu bạn theo kịp tôi thì xem như bạn đã thua!
Nhóc con lắm lời này căn bản không dễ chọc, Mộ Minh Nguyệt tất nhiên cũng không chọc vào nhóc, liền nói: “Đi làm bài tập đi, mẹ thấy mệt rồi.”
Tay nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc ôm lấy Mộ Minh Nguyệt, toàn bộ cái đầu bé bỏng gối lên trong l*иg ngực mềm mại thơm ngát của cô: “Mẹ à, cùng tán gẫu tiếp với bé cưng đi, nói cho bé cưng biết yêu đương là cảm giác gì đi, cảm nhận khi hôn môi là như thế nào ạ?”
Mộ Minh Nguyệt: “…”
“Con muốn làm gì? Con mới năm tuổi thôi, hỏi chuyện này để làm gì vậy?”
Mộ Nhạc Nhạc nói: “Giáo dục sớm thì sẽ hiểu biết sớm, như vậy xã hội sẽ là một vùng hài hòa.”
Mộ Minh Nguyệt nắm lấy lỗ tai Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Gia huấn của mẹ, chưa đến 22 tuổi thì không thể yêu đương.”
“Mẹ à! Ở nước ngoài người ta 16, 18 tuổi thì đã đến tuổi kết hôn theo luật định rồi! Vì sao chúng ta phải chờ tới 22 tuổi chứ? Người ta đều đã là vợ chồng già mà con còn chưa bắt đầu mối tình đầu nữa, con đã tụt hậu so với người ta biết bao nhiêu? Con trai mẹ đều đứng đầu trong mọi thứ vậy mà lại bại ở phương diện yêu đương bởi người khác sao?”
Mộ Nhạc Nhạc tưởng tượng mình đến 22 tuổi mới có thể yêu đương, cả người đều thấy không ổn: “Mẹ à, mẹ làm như vậy là không muốn ôm cháu trai đúng không!”
“Con là kiểu đứa con trai cưng của mẹ như vậy thì sẽ không có cô gái nào thích đâu, từ hôm nay trở đi con phải biết ngoan ngoãn chút đi, đừng có lúc nào không có việc gì cũng mẹ của con, mẹ của con… Chờ đến khi con bàn chuyện cưới hỏi, người khác còn tưởng rằng mẹ làm phụ huynh hung tàn, chuyên chế ngang ngược đến bao nhiêu đâu!”
Mộ Nhạc Nhạc nói: “Ai dám! Nếu bạn gái của con mà dám nghĩ mẹ của con như vậy ta thì chắc chắn cô ta cũng không phải là cô gái lương thiện gì rồi! Không cần cũng được!”
“Ồ? Có thật không? Nếu là cô gái mà con vừa nhìn một cái đã yêu thì sao?” Mộ Nhạc Nhạc còn lâu mới tin chuyện ma quỷ nay của đàn ông, cho dù người đó có là con trai của cô.
Mộ Nhạc Nhạc đáp: “Đó chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về, hơn nữa điều con muốn chính là hai bên đều phải xem bố mẹ của đối phương như là bố mẹ ruột mà đối đãi, con thích kiểu con gái lương thiện cơ.”
Cậu dịu dàng như vậy, nhất định phải tìm một cô gái lương thiện!
Giống như ông bố xấu xa đối với mẹ!
Cậu nhóc đã tìm ra được một quy luật sắt thép ở trên Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt.
Chiến Vân Khai lương thiện gặp được Mộ Minh Nguyệt lương thiện, quỹ đạo sinh mệnh đã mở ra lần gặp gỡ tình cờ đẹp nhà, mà người mẹ lương thiện gặp được Chiến Vân Khai dịu dàng, vậy thì có thể nói là cặp đôi tuyệt nhất trần gian!
Ở trong mắt cậu bé, Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt chính là cặp đôi tuyệt nhất trần gian!
“Thôi được rồi, đừng ba hoa nữa, đi rửa mặt ăn cơm làm bài tập rồi tự ngủ đi, mẹ còn chút việc phải làm.” Mộ Minh Nguyệt thúc giục con trai.
Hôm nay con trai cô cực kỳ dính người.
Sau khi quay về, cả người giống hệt như keo dán da trâu dính chặt lấy cô, cái miệng nhỏ kia càng liên tục múa mây không ngừng, giống như mấy ngày nay bị người ta cấm ngôn vậy.
Mộ Nhạc Nhạc ôm lấy tay Mộ Minh Nguyệt nói: “Mẹ ơi, đêm nay cục cưng nhất định phải ôm mẹ ngủ cơ!”
“Chẳng lẽ mấy ngày nay người ôm mẹ ngủ không phải là con sao?” Mộ Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Con trai à, con giống như đổi thành một người khác? Vì sao mà nhiều lúc mẹ phát hiện con… Không giống nhau lắm?”
Mộ Nhạc Nhạc chột dạ mà cúi đầu: “Chỗ nào không giống chứ! Con vẫn còn là con, vẫn luôn là cục cưng bé bỏng Mộ Nhạc Nhạc mà mẹ yêu nhất mà!”
“Ồ, thật sao?” Mộ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy, con trai mình giống như có hai nhân cách, mấy ngày hôm trước và bây giờ khiến cho cô cảm giác rất mạnh mẽ, hình thành sự đối lập hoàn toàn.
“Mẹ à, đột nhiên con nhớ ra là con còn có bài tập về nhà nữa, con phải đi làm ngay đây!” Mộ Nhạc Nhạc sợ Mộ Minh Nguyệt tiếp tục truy hỏi, nếu mà cậu ngây thơ để lộ ra thì không tốt chút nào!
Mà ở bên kia, Chiến Vân Khai quay trở về lâu đài, không có tiếng kêu lớn của trẻ con nữa, đột nhiên anh thấy có chút hụt hẫng.
Mấy ngày hôm trước, thỉnh thoảng anh bớt thời gian quay trở về lâu đài, chưa kịp vào nhà đã nghe được tiếng con trai vui vẻ phấn chấn mà gọi bố ơi.
Sau đó còn ngoan ngoãn lấy khăn và pha trà nhân sâm cho anh.
“Bố đã về rồi.”
Chiến Vân Khai nhìn một cục tròn tròn cách đó không xa, theo bản năng mà nói một tiếng.
Mà Chiến Cảnh Hi ôm bình sữa, hút hai miếng, lúc nhìn thấy Chiến Vân Khai thì liếc mắt một cái, giống như là nhìn thấy người vũ trụ, sau đó vội vàng dời tầm mắt đi.
Chiến Vân Khai: “…”
Đây là anh bị con trai coi thường rồi sao?
Lúc này không phải là con trai nên mở rộng hai tay, dùng cặp chân ngắn ngủn nhỏ nhắn kia chạy như bay lại đây ôm lấy anh, hỏi anh rằng chân có thiếu đồ trang sức sao?
Vì sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy?
Cũng không gọi bố ơi nữa?
Chiến Vân Khai nhìn Chiến Cảnh Hi đi lên lầu, xấu hổ đứng tại chỗ.
Nhưng nghe thấy Chiến Cảnh Hi lãnh đạm nói: “Quản gia Trình, lúc ăn cơm thì gọi tôi.”
Sau khi tới giờ cơm, Chiến Cảnh Hi ngồi ở trước bàn ăn, dùng bữa với Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai nhìn thấy con trai cố ý đẩy cà chua ra, không khỏi nhíu mày: “Con trở thành người kén ăn như vậy từ lúc nào thế?”
“Con vẫn luôn không ăn cà chua, là do bố không biết thôi.” Chiến Cảnh Hi nói.
Món trứng xào cà chua này là do cậu bảo phòng bếp làm.
Bởi vì lúc cậu ở trong nhà của mẹ, biết mẹ không thích ăn cà chua, cậu cảm thấy cậu không ăn cà chua là di truyền từ mẹ!
Cho nên, cậu quyết định lúc cùng ăn cơm với bố sẽ để bố phát hiện ra chi tiết này.
Nếu người đàn ông già này đến như thế rồi mà cũng không nhìn ra tới, vậy thì thật sự là cô đơn cả đời.