Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Mộ.
Chiến Cảnh Hi đặt điện thoại lên bàn, sau đó vừa đeo tạp dề, vừa bò lên chiếc ghế nhỏ dành riêng cho đầu bếp của Mộ Nhạc Nhạc, sau đó nhìn vào đống đồ ăn trước mắt.
Điện thoại thỉnh thoảng truyền đến giọng nói lo lắng của Mộ Nhạc Nhạc: “Ai da tớ nói này cậu chủ nhỏ, cậu làm được không vậy? Cậu đừng bỏ nguyên liệu xấu xa gì độc hại mẹ tớ nha! Điều quan trọng hơn là, đừng hủy hoại hình tượng đầu bếp nhỏ của tớ trong lòng mẹ đấy nhé!”
Phải biết là cậu là đầu bếp nhỏ thiên tài! Mek thích ăn những món cậu nấu nhất!
Đêm nay Chiến Cảnh Hi không biết phát bệnh gì mà lại muốn làm đồ ăn cho mẹ!
“Tớ rất thông minh đấy nhé!” Chiến Cảnh Hi phản bác lại.
“Đứa nhỏ thông minh kiểm tra cả năm xếp hạng nhất từ dưới đếm lên sao?” Mộ Nhạc Nhạc vừa ăn đồ ăn vặt vừa đung đưa hai cái chân nhỏ, liếc nhìn Chiến Cảnh Hi đang nói trong màn hình video.
Chiến Cảnh Hi thấy Mộ Nhạc Nhạc đang không ngừng ăn đồ ăn vặt, không nhịn được chau mày: “Cậu ít ăn đồ ăn vặt lại đi, sẽ mập lên đấy, lúc chúng ta thay đổi thân phận cho nhau sẽ bị lộ đấy…”
Mộ Nhạc Nhạc là đứa trẻ yêu cái đẹp, vừa nghe đến việc sẽ mập lên thì nhanh chóng vứt đi những món ăn vặt trong tay, bỗng chốc nhảy từ trên giường xuống, lập tức hít đất bằng một tay.
Còn không quên hỏi Chiến Cảnh Hi ở trong màn hình: “Em trai à, anh cậu đẹp trai không! Hít đất bằng một tay, con gái thích nhất là người đàn ông có sức mạnh!”
Chiến Cảnh Hi: “…” Người em trai này sao lại trưởng thành sớm như vậy, nhỏ như vậy đã muốn con gái rồi…
Hơn nữa Chiến Cảnh Hi có chút lo lắng, tên Mộ Nhạc Nhạc này sau khi lớn lên sẽ không dùng thân phận của cậu để đi tán gái chứ?
Cậu cảm thấy khả năng này có thể xảy ra!
Chiến Cảnh Hi dựa vào bản thân chăm chỉ rửa rau thái thịt, đối mặt với Mộ Nhạc Nhạc vẫn đang vận động trong video, đột nhiên nghĩ ra gì đó, bèn hỏi: “Nhạc Nhạc, Lục Chiếu Thiên kia có quan hệ gì với mẹ vậy?”
Mộ Nhạc Nhạc thở hồng hộc bò từ dưới đất lên, cầm lấy khăn lông nhỏ lau mồ hôi, nói: “Nghe mẹ nói năm đó là chú ấy sắp xếp bác sĩ đỡ đẻ cho mẹ, dàn xếp cho mẹ ra nước ngoài, nhưng mà…”
Mộ Nhạc Nhạc đang nói thì dừng lại một lúc, chẳng qua những việc ở phía sau cậu cũng không tiện nói.
Bởi vì mẹ gia nhập tổ chức nào đó.
Cậu cũng trưởng thành trong tổ chức đó, bản lĩnh của cậu cũng là do học lén từ tổ chức, không có ai biết thân phận thật sự của cậu.
“Nhưng mà cái gì?” Chiến Cảnh Hi hỏi.
“Nhưng mà tớ không thích chú Lục Chiếu Thiên làm ba dượng của tớ.” Mộ Nhạc Nhạc nói.
“Tớ cũng không thích.” Chiến Cảnh Hi tán đồng nói, gật gật rồi lại nói: “Nhưng tớ cảm thấy người đàn ông này không đơn giản…”
“Dĩ nhiên không đơn giản rồi, chú ấy thích mẹ tớ! Có thể đơn giản được sao! Chú ấy là tình địch lớn nhất của bố cậu đấy!” Mộ Nhạc Nhạc sờ sờ bụng của mình, không mập lên xíu nào, cậu cảm thấy bản thân vẫn có thể ăn thêm một thanh chocolate và một phần kem nữa.
Nghĩ đến đây, Mộ Nhạc Nhạc cũng không ngược đãi bản thân, nhanh chóng lấy một thanh chocolate bỏ vào miệng, lấy hộp kem từ tủ lạnh ở trong phòng.
Chiến Cảnh Hi vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Mộ Nhạc Nhạc trong màn hình video đang múc từng muỗng kem ăn, cậu không nhịn được mà chau mày: “Sao cậu lại ăn nữa rồi?”
Mộ Nhạc Nhạc mở cái miệng nhỏ ra, vừa chẹp chẹp cái miệng nhỏ, vừa nói: “Không phải tớ muốn ăn đâu! Là đồ ăn vặt nó quá đáng yêu rồi, cứ mãi nói với tớ: “Nhạc Nhạc, cậu mau ăn tôi đi, ăn tôi đi.” Cậu cũng biết anh trai cậu tính cách lương thiện, tớ không thể từ chối nó được…”
Chiến Cảnh Hi trợn mắt nhìn Mộ Nhạc Nhạc, ánh mắt như đang nói “có quỷ mới tin cậu”.
“Hi Hi, tớ thấy là cậu nên đặt đồ ăn ngoài đi! Tôi không rãnh rồi, hình như tôi nghe thấy bố ra ngoài rồi!” Mộ Nhạc Nhạc vừa muốn xuống lầu, thì đã nhìn thấy Chiến Vân Khai áo khoác cũng không thèm lấy đã chạy ra ngoài ròi, biểu hiện vừa căng thẳng vừa mừng thầm kia đã thu hút Mộ Nhạc Nhạc.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chiến Cảnh Hi hỏi.
“Không biết nữa, tớ tìm một người để hỏi thử.” Mộ Nhạc Nhạc nói, liền hét lên với quản gia Trình ở dưới lầu: “Ông Trình, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mợ chủ gọi điện thoại đến tìm cậu chủ, cậu chủ nói đi hẹn hò!” Quản gia Trinh ngước mắt lên, nhìn về cậu chủ nhỏ nhà ông, ánh mắt đó như đang nói cậu chủ nhỏ cậu không còn cơ hội rồi!
Chương 174: Con của Chiến Vân Khai
Chiến Vân Khai không ngờ là Mộ Minh Nguyệt sẽ hẹn anh ra ngoài.
Lòng anh tràn đầy vui mừng mà đi mua một bó hoa cẩm chướng.
Là hoa mà Mộ Minh Nguyệt thích nhất.
Theo sau là xe của quản gia Trình và Mộ Nhạc Nhạc.
“Cậu chủ đang làm gì vậy…” Quản gia Trình nhìn theo không nhịn được nhíu mày lại.
“Mua hoa đó! Hẹn hò tặng hoa là chuyện lãng mạn biết bao.” Mộ Nhạc Nhạc không hài lòng liếc sang quản gia Trình một cái, nói một lượt: “Ông Trình à, ông nói tuổi của ông cũng đủ để làm ông của cháu rồi, sao mà một chút lãng mạn cũng không biết được cơ chứ…”
Giữa mày quản gia Trình nhíu thành một chữ xuyên, nhìn Mộ Nhạc Nhạc một cái, lo lắng nói: “Cậu chủ nhỏ, cậu không phải không biết cậu chủ dị ứng với phấn hoa sao?”
Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, trái tim run lên, nghi ngờ hỏi lại: “Dị ứng phấn hoa?”
“Đúng vậy, cậu chủ nhỏ không nhớ rồi sao, có một lần cậu ở sân sau hái hoa về lâu đài, vừa đúng lúc đυ.ng phải cậu chủ, lúc đó chứng dị ứng của cậu chủ vẫn còn rất nghiêm trọng, cậu cũng vì vậy mà càng sợ bố của mình hơn…”
Mộ Nhạc Nhạc như giật mình tỉnh mộng, đập đầu mình một cái, nói: “Hoá ra là vậy à…”
Cậu cũng bị dị ứng phấn hoa, cho nên từ trước đến nay mẹ chưa từng mua hoa.
Nghĩ đến đây, tim của Mộ Nhạc Nhạc bắt đầu đập nhanh.
Cậu nhìn về phía Chiến Vân Khai đang cầm bó hoa cẩm chướng lên xe không xa, cẩn thận đặt hoa trên ghế phụ, Mộ Nhạc Nhạc không kìm lòng được mà nước mắt rơi lã chã, trong lòng âm thầm nói nhỏ: “Đây chắc chắn là bố ruột của Nhạc Nhạc, bệnh dị ứng phấn hoa của Nhạc Nhạc chắc chắn cũng là di truyền từ bố…”
Khi nghĩ đến đây, Mộ Nhạc Nhạc đã cảm động đến phát khóc.
“Cậu chủ nhỏ, sao cậu lại khóc?” Quản gia Trình bận lái xe đi theo xe của Chiến Vân Khai, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cậu chủ nhỏ khóc rồi.
Mộ Nhạc Nhạc vừa lau nước mắt, vừa nói: “Cháu đang vui mừng, bố cuối cùng cũng có thể thông suốt rồi, biết đi theo con đường lãng mạn rồi.”
“Thật ra cậu chủ vẫn rất lãng mạn, lâu đài là cậu chủ vì mợ chủ xây nên, tốn hết năm năm xây dựng.” Quản gia Trình không nhanh không chậm đi theo sau xe của Chiến Vân Khai, sợ Chiến Vân Khai phát hiện ra.
“Mợ chủ, người ông nói là ai? Thẩm Tư Viện?” Ngay cả đến việc nhắc đến tên của người phụ nữ này Mộ Nhạc Nhạc cũng cả mặt không vui.
Còn khoanh đôi tay nhỏ ở trước ngực, hừ lạnh một tiếng, tức giận nhưng cũng rất đáng yêu.
“Mợ chủ là chị Minh Nguyệt của cậu đấy.” Quản gia Trình chỉnh lại: “Cô gái tâm cơ Thẩm Tư Viện kia đừng nói kiếp này không làm được mợ chủ nhà họ Chiến, kiếp sau kiếp sau sau nữa cũng đừng mơ đến!”
“Hả? Chị Minh Nguyệt?” Mộ Nhạc Nhạc cố ý giả vờ kinh ngạc, cả người ngồi ngay ngắn lại: “Chị Minh Nguyệt là mợ chủ của ông? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mộ Minh Nguyệt là vợ của cậu chủ, cô ấy mười tám tuổi đã đi theo cậu chủ, nếu như không phải mợ chủ, cậu chủ bây giờ vẫn là một phế nhân đang nằm trên giường bệnh không có ý chí phấn đấu…”
Mộ Nhạc Nhạc bên cạnh nghe vậy, thì ra giữa mẹ và Chiến Vân Khai có nhiều trải nghiệm vui buồn xen lẫn như vậy.
Mộ Nhạc Nhạc vẫn luôn quấn lấy quản gia Trình nói từng tí một chuyện giữa mẹ và bố, cậu càng nghe, càng cảm thấy mình là con của Chiến Vân Khai!
Cuối cùng, Mộ Nhạc Nhạc lén lút hỏi: “Lão Trình, vậy ông nói bảo bảo của chị Minh Nguyệt có phải là con của bố không?”
Quản gia Trình ngây ngươi, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Không phải… mợ chủ năm đó chính mình thừa nhận đứa trẻ đó không phải là con của cậu chủ…”
Tim Mộ Nhạc Nhạc chùng xuống.
Lẽ nào cậu phải tin vào lời nói của mẹ sao?
Lẽ nào cậu không phải là con của Chiến Vân Khai sao?
Nhưng mà gương mặt của cậu và Chiến Cảnh Hi giống nhau như đúc mà!
Mặc dù không giống Chiến Vân Khai cho lắm.
“Đúng rồi, ông Trình, tại sao con và bố lại không giống nhau vậy? Mặc dù đều là cấp bậc soái ca…” Mộ Nhạc Nhạc vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Quản gia Trình nghe vậy, đôi tay đang nắm vô lăng căng thẳng.
Chuyện ông và cậu chủ thay đổi hình dạng, không ai biết cả.
Nhan sắc bây giờ của cậu chủ, chỉ là một phần ba của lúc trước mà thôi.
Cậu chủ lúc trước, là tác phẩm nghệ thuật của ông trời lưu lại ở nhân gian, có thể nói là hoàn mỹ.
Hơn nữa thân phận của cậu chủ, càng không thể để người thứ ba biết được.
E là phải giấu cả mợ chủ…
Chương 172: Mộ Minh Nguyệt, cô chỉ là một con chó của tôi thôi!
Mộ Minh Nguyệt hít thở sâu một hơi, cô bước lên trước hai bước, cung kính nói: “Mr.Lu, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.”
“Chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
“Liên quan đến nhiệm vụ này, tôi không nhận.” Mộ Minh Nguyệt hít thở sâu một hơi, chậm rãi nói: “Vì sao là Chiến Vân Khai?”
Gia nghiệp nhà Chiến Vân Khai lớn, số kẻ thù muốn lấy mạng anh đếm không xuể, cô không ngờ tới Mr.Lu sẽ là kẻ thù của Chiến Vân Khai…
Người đàn ông nghe thế, gương mặt dưới lớp mặt nạ co giật một chút, vứt ly rượu trên tay lên bàn.
Bước nhanh lên trước, đưa tay bóp lấy cầm của Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Mộ Minh Nguyệt, cô có tư cách gì ra điều kiện với tôi?”
“Bảo cô gϊếŧ một người, làm khó cô thế sao?”
Mộ Minh Nguyệt bị đau, sắc mặt trắng bệch, có chút hoảng loạn nhìn người đàn ông trước mắt: “Thứ lỗi cho tôi không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ được.”
“Ha ha…Không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ? Mộ Minh Nguyệt, cô cảm thấy anh ta sẽ giữ mối hoạ ngầm như cô bên cạnh sao? Mr.Lu lạnh lùng hỏi.
Mộ Minh Nguyệt vô cùng kinh hãi!
“Tất cả những việc anh bảo tôi làm trong tổ chức, đều là để có một ngày đối phó với Chiến Vân Khai? Làm sao anh biết quan hệ giữa tôi và Chiến Vân Khai?”
Mr.Lu lạnh lùng nhướn mày: “Cô là người tôi dạy ra, đối với tất cả mọi chuyện của cô, tất nhiên tôi phải biết rõ như lòng bàn tay, càng biết rõ gốc gác của cô.”
Mộ Minh Nguyệt đứng yên tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt, thoáng chốc trở nên khó coi, tiếp đó, cô trực tiếp quỳ xuống bên chân của Mr.Lu, đưa đôi tay trắng đến không có sắc máu lên, nắm lấy ống quần được ủi thẳng thóm của gã đàn ông, giọng nói khẽ rung rẩy: “Mr.Lu, tôi sai rồi, tôi rất biết ơn ơn cứu mạng năm đó của anh, nhưng mà tôi cầu xin anh, buông tha Chiến Vân Khai, được không?”
Nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt cầu xin cho một người đàn ông từng làm tổn thương cô, đẩy cô vào chỗ chết, trong lòng gã vô cớ dậy lên một sự tức giận.
“Đó là tên đàn ông muốn lấy mạng cô, cô vậy mà lại quỳ xuống giống như một con chó cầu xin cho hắn?”
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt khẽ rung lên một cái, bàn tay nhỏ nhắn nắm ống quần của gã không buông.
Vì Chiến Vân Khai, cô có thể không cần lòng tự trọng…
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Mộ Minh Nguyệt im lặng, khiến Mr.Lu nổi trận lôi đình, gã dùng một cước đá Mộ Minh Nguyệt ra, sau đó ngồi xổm xuống phía trước, dùng tư thế tựa sét đánh không kịp bưng tai bóp lấy khoé miệng Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt sắc lẹm.
“M Cô chỉ là một con chó mà tôi cứu về thôi!”
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt nhất thời đờ ra.
Cô là một con chó.
Cho dù bây giờ bản thân không lo lắng về tính mạng nữa, nhưng cô biết, tính mạng của cô có thể dùng để uy hϊếp Chiến Vân Khai!
Bố cục mà Mr.Lu dùng trăm phương ngàn kế bày ra, nhất định là đã được chuẩn bị sẵn.
Tổ chức đó, là vùng xám.
Mà Mr.Lu trước giờ đều không để cô đi tiếp khách gì, chỉ cần có người thể hiển sự yêu thích đối với cô, gã sẽ trở nên dễ nổi nóng.
Cô biết, tình cảm mà Mr.Lu dành cho cô rất phức tạp.
Nói là thích, cũng chưa hẳn.
Nói ghét cô, nhưng mỗi lần có đàn ông đến gần cô, gã sẽ lập tức xử lý tên đàn ông đó.
Thế nhưng, Mộ Minh Nguyệt giả vờ không nhìn thấy, cũng không muốn hiểu.
Trong lòng cô, vẫn luôn có chỗ cho Chiến Vân Khai.
Cô biết, Chiến Vân Khai không thể nào ngủ với Thẩm Tư Viện mà phản bội cô.
Chỉ là, cô hận Chiến Vân Khai như bị quỷ ám mà không chọn lập tức tin tưởng cô.
Mà mặc cho Thẩm Tư Viện tổn thương cô.
“Mộ Minh Nguyệt, cô nói xem cô có tư cách gì ra điều kiện với tôi?” Mr.Lu nheo con ngươi lạnh lùng lại, nhìn xoáy vào gương mặt trắng bệch của cô.
Mộ Minh Nguyệt đón lấy ánh nhìn của gã, nói: “Anh chẳng qua là muốn có được tôi, nếu như tôi ly hôn với Chiến Vân Khai giống như anh muốn, anh sẽ tha cho anh ấy chứ?”