Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 165: Ném con về với Thẩm Tư Viện

Hai cục cưng đáng yêu ở cách đó không xa liên tiếp quay đầu nhìn Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt.

Thấy hai người thân mật ngọt ngào như vậy, khuôn mặt nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc đỏ lên.

Lúc này cậu đang che miệng cười trộm!

Nhưng nụ cười của Mộ Nhạc Nhạc lại đối lập với sắc mặt đen thui của Chiến Cảnh Hi, lúc này mắt cậu trợn muốn nứt luôn ồi.

Thậm chí còn muốn dùng ánh mắt gϊếŧ chết Chiến Vân Khai!

Người đàn ông này là biếи ŧɦái ư!

Tại sao lại thân thiết với mẹ cậu như vậy!

Còn ôm thân mật như vậy!

Trời ạ!

Cậu ghen tỵ chết mất!

Cũng rất hâm mộ nha!

Trời biết cậu muốn cùng mẹ ngồi đu quay ngựa gỗ đến mức nào.

“Hi Hi, biểu cảm của cậu là như thế nào đấy, thấy bố và mẹ thân mật như vậy nên không vui à? Ghen tỵ à? Hâm mộ à?” Mộ Nhạc Nhạc cũng cảm giận được lửa giận hừng hực trên người Chiến Cảnh Hi, cậu không kìm được mà ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Chiến Cảnh Hi, nũng niệu nói: “Em trai Hi Hi, đáng thương cho cậu đã nhiều năm không ăn mặn, đã lớn từng này tuổi rồi mà mùi vị phụ nữ cũng chưa được nêm, đáng thương thật đấy.”

Chiến Cảnh Hi: “…”

Cậu không nghe lầm chứ?

Mộ Nhạc Nhạc cống nạp mẹ xinh đẹp của cậu cho đầu heo Chiến Vân Khai?

Mẹ là một củ cải trắng xinh đẹp, sao lại phải bị đầu heo Chiến Vân Khai ủi đi chứ!

Nghĩ thôi cũng khiến người ta sục sôi!

Chiến Cảnh Hi giãy giụa muốn xuống ngựa gỗ, nhưng lại bị Mộ Nhạc Nhạc ôm chặt lấy: “Thả tớ ra!”

“Đừng đi! Đó là bố cậu mà! Tớ đã không ngại tặng mẹ tớ cho bố cậu rồi còn gì! Người con con như cậu phải phản ứng mạnh như vậy làm gì?” Mộ Nhạc Nhạc biết Chiến Cảnh Hi muốn chia cắt Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt, nên cậu nhìn thấy mà ôm chặt Chiến Cảnh Hi không để cậu làm loạn.

Cậu vất vả lắm mới dỗ được Chiến Vân Khai cho cậu thừa kế tài sản đấy, nếu bây giờ bị Chiến Cảnh Hi quấy rối, vậy thì cậu lập tức biến thành một kẻ nghèo hèn à!

Cậu tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra!

Phải biết rằng một khi cậu trở tahnhf người thừa kế của Chiến Vân Khai thì cậu mới có thể tùy ý mà tiêu sài tiền lời mà cậu dựa vào hai bàn tay và đầu óc kinh doanh mà không bị nghi ngờ.

Nghĩ lại, cậu theo mẹ lớn lên trong một gia đình mồ côi cha, mà trông mẹ cũng không phải giàu có gì cho cam, nếu dùng xa xỉ quá thì sẽ bị nghi ngờ.

Tất cả những áo vest hacker đỉnh của chóp của cậu nhất định phải giấu kỹ, tránh để bị phát hiện!

Hơn nữa nếu Chiến Cảnh Hi biết cậu vỗn ưu tú thông minh như vậy, nhất định sẽ kinh hãi hoặc khổ sở.

Vì người em trai này, cậu nghĩ nát lòng.

“Hi Hi, bài thi lần này cậu được mấy điểm vậy?” Mộ Nhạc Nhạc chuyển ánh mắt đến Chiến Cảnh Hi.

Chiến Cảnh Hi nghe vậy, sửng sốt một hồi rồi mới lên tiếng: “Học không giỏi.”

Chiến Cảnh Hi đã điều tra thành tích học tập ở nước ngoài của Mộ Nhạc Nhạc, toàn điểm kém lại còn thường xuyên bị mắng vốn.

Giá trị nhan sắc của cậu và Mộ Nhạc Nhạc giống nhau, chỉ số thông minh cũng phải giống nhau.

Cậu là học sinh xuất sắc nhất toàn trường, ngay cả những người học trên cả tiên sĩ kia cũng không có học tốt bằng cậu.

Nhưng vì để cho Mộ Nhạc Nhạc không tự ti, có được nhan sắc của cậu mà không có được tài năng của của cậu, cho nên cậu mới cố ý để cho phần thi lần này kề cuối với Mộ Nhạc Nhạc.

Thậm chí cậu còn bảo tất cả những giáo viên trong trường không được nhắc đến chuyện cậu là học sinh giỏi.

Vì để bảo vệ lòng tự tôn của em trai, cậu cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện phiền phức này,

Nếu là người khác, cho dù có dẫm đạp bọn họ dưới lòng bàn chân bằng chỉ số IQ cậu cũng không thèm để ý đến.

Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, thầm than nhẹ, thấm thía nói: “Học tập không giỏi thì phải cố gắng học giỏi, như vậy đi, dù sao bố cậu cũng mua mấy biệt thuộc dãy nhà của bọn tớ, cậu cứ tới chơi, sau này anh trai tốt sẽ giúp đỡ cậu học bài.”

Dù sao cậu cũng là một trong những người kiểm tra mà1

Giỏi hơn Chiến Cảnh Hi nhiều.

Nhất định có thể dạy dỗ được cậu em này!

Chiến Cảnh Hi nghe vậy, liếc mắt nhìn Mộ Nhạc Nhạc, rất lo lắng rằng IQ cao của mình sẽ bị Mộ Nhạc Nhạc tàn phá thành số âm mất!

Nhưng vì không muốn để Mộ Nhạc Nhạc đau lòng, Chiến Cảnh Hi chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Ừm.”

“Vậy tối nay tới nhà của tớ hay là của cậu, hay là nhà của như thế nào?” Mộ Nhạc Nhạc ôm Chiến Cảnh Hi, cằm nhỏ đặt trên vai nhỏ của Chiến Cảnh Hi, cười hì hì hỏi.

Chiến Cảnh Hi nhíu lông mày, đẩy cái đầu nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc ra: “Nếu cậu còn tiếp tục làm như vậy, tớ sẽ đánh cậu đấy!”

“Cậu nỡ sao?” Mộ Nhạc Nhạc đoán rằng Chiến Cảnh Hi sẽ không ra tay đánh cậy, vẫn cười tít mắt mà trêu chọc Chiến Cảnh Hi.

Chiến Cảnh Hi: “…”

Cậu em này ngày nào cũng thích trêu đùa cậu thì thôi đi, biết rõ cậu thích mẹ, lại còn chắp tay hiến mẹ ngay trước mặt cậu, khiến cho cậu trơ mắt nhìn đầu heo Chiến Vân Khai đùa giỡn mẹ!

Haiz!

Đánh em trai trước rồi nói sau!

Nghĩ đến đây, Chiến Vân Khai duỗi tay đánh một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc không phòng bị, sửng sốt không ngờ Chiến Cảnh Hi lại đánh cậu, cơ thể té khỏi lưng ngựa.

Vào lúc mà cậu té xuống, tay cậu nhanh nhảu mà kéo được quần áo của Chiến Cảnh Hi, hai đứa nhỏ ôm nhau té xuống!

Cơ thể của Chiến Cảnh Hi đột nhiên quay ngửa lên trười, dọa cậu đến nỗi trắng mặt!

Lúc này cả người Chiến Cảnh Hi đều áp sát vào người của Mộ Nhạc Nhạc.

May là vào lúc té xuống, Mộ Nhạc Nhạc đưa tay đỡ lấy đầu mới không bị đập thẳng xuống đất.

Phải biết, tên nhóc này chính là bữa cơm của cậu!

Mà tư thế của hai đứa rất là… quái dị!

Mộ Minh Nguyệt ở cách đó không xa nghe được tiếng vang, lúc nhìn lại thì phát hiện hai cục cưng đang đánh nhau!

Cô vội vàng thừa cơ đẩy Chiến Vân Khai ra, kinh ngạc nói: “Bọn nhỏ đang đánh nhau! Anh mau đi ngăn đi!”

Mộ Minh Nguyệt nói xong cũng xuống cùng với Chiến Vân Khai, Chiến Vân Khai vất bả lắm mới ôm được Mộ Minh Nguyệt nhưng lại bị cô đẩy ra, vây giờ con trai lại đánh Mộ Nhạc Nhạc, anh muốn phát điên rồi, rất muốn bắt con trai lại ném ra ngoài!

Hôm nay thái độ của Mộ Minh Nguyệt với anh rõ ràng đã có thay đổi rồi, ít nhất cô không đẩy anh ra!

Về điểm này, lúc nãy anh mừng rỡ như điên, kìm lòng không đặng mà muốn hôn cô, muốn xem thử cô có đánh anh không.

Ai ngờ anh còn chưa cúi xuống, con trai ở bên kia đã đánh nhau với Mộ Nhạc Nhạc!

Đáng giận!

Tại sao anh phải dẫn Chiến Cảnh Hi theo!

Cứ vậy mà phá hoại chuyện tốt của anh!

Rõ ràng anh sắp được hôn Mộ Minh Nguyệt rồi!

Lúc anh muốn hôn Mộ Minh Nguyệt phát hiện cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mặt đỏ tới mang tai đấy.

Chiến Vân Khai ba bước đi tới, xách hai đứa con nghịch ngợm từ trên đất lên, đặt lên trên ngựa gỗ, trầm giọng nói: “Không ngồi im trên đu quay ngựa gỗ đi, đánh cái gì!”

Mộ Nhạc Nhạc tức giận trút lên người Chiến Cảnh Hi: “Chú Chiến, Hi Hi nói cậu ấy muốn làm bố cháu! Cháu nghe xong thì rất tức giận! Cậu ấy và con cùng tuổi nhau, sao có thể làm bố cháu được! Cháu thấy chú Chiến hợp làm bố của cháu hơn!”

Chiến Cảnh Hi ở bên cạnh nghe được thì trợn tròn mắt!

Tên em trai thối nay thật sự rất giỏi nịnh hót!

Đây không phải muốn bị cậu đánh sao?

Chiến Vân Khai nghe vậy, mặt bắt đầu đen dần.

Con trai nhớ nhung vợ anh không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng mỗi lần nghe được đều khiến lòng khó chịu!

“Nếu như con không biết phân nặng nhẹ, bố sẽ ném con cho Thẩm Tư Viện!”