Chiến Vân Khai khó được một lần cùng ăn cơm với Mộ Minh Nguyệt, anh cũng không muốn vì vậy mà đắc tội với Mộ Minh Nguyệt để bị đuổi ra.
Anh chỉ có thể ngậm miệng, lúc nhìn về phía Mộ Nhạc Nhạc lại ném ra một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn cà rốt trong chén, cơ thể bé nhỏ không nhịn được mà rùng mình một cái.
Đôi lông mày nhỏ nhíu lại thành một con sâu róm: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thể cho phép bé cưng có sở thích riêng à?”
“Kén ăn là thói quen xấu, không được phép có.” Mộ Minh Nguyệt lại gắp một đũa cà rốt xào thịt bằm vào chén cho con trai: “Ăn đi.”
Mộ Nhạc Nhạc nhìn bát thức ăn đỏ rực, sầu mi khổ kiếm: “Mẹ…”
“Bé cưng, ngoan.” Mộ Minh Nguyệt dỗ dành nói.
Mộ Nhạc Nhạc không ngoan cũng phải ngoan, há miệng đau khổ nhai nuốt cà rốt.
Hu hu hu, sao lại có thể có thứ đồ ăn khó ăn như thế chứ!
Trong lòng bé cưng khổ, nhưng không thể nói được!
Mộ Minh Nguyệt thấy dáng vẻ khó chịu của con trai, cô nói: “Mẹ nhớ được lúc trước có một huấn luyện viên rất kinh khủng, lúc huấn luyện dã ngoại, chuyên môn để học viên ăn các loại thịt động vật sống, cả thịt chuột cũng không tha.”
Mộ Nhạc Nhạc nghe như thế, trong nháy mắt cảm thấy mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời!
Không có phát rồ lên mà để cho cậu bé ăn thịt sống!
Thịt sống khó ăn lắm, không chừng còn có vi khuẩn!
Trong nháy mắt, cậu bé đã cảm thấy cà rốt này cũng không khó ăn đến thế, cậu bé cố nén rùng mình ăn xong một bát cà rốt.
Chỉ có Chiến Vân Khai cảm thấy hứng thú, đột nhiên hỏi: “Huấn luyện viên? Huấn luyện viên nơi nào?”
Mộ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, làm bộ suy tư: “Đại khái là lúc học đại học.”
Chiến Vân Khai lại nghiêm túc nhìn Mộ Minh Nguyệt.
Anh còn có quá nhiều đều không hiểu rõ về cô.
Sau khi cơm nước xong, Mộ Nhạc Nhạc đề nghị đi tản bộ tiêu thực một chút.
Chiến Vân Khai cầu còn không được.
Mà Mộ Minh Nguyệt lại không muốn.
Nhưng nhìn con trai thân thiết với Chiến Vân Khai, cô nghĩ, về sau loại cuộc sống này cũng không nhiều lắm, bây giờ có thể để hai bố con tiếp xúc thì cứ tiếp xúc nhiều một chút đi.
Cô chỉ có thể gật đầu, lên xe của Chiến Vân Khai…
Chiến Vân Khai và Mộ Nhạc Nhạc ở một bên chơi quên trời quên đất, Mộ Minh Nguyệt ở một bên uống nước nhìn cảnh tượng trước mắt này, cảm thấy rất ấm áp, nhưng luôn thấy thiếu khuyết cái gì đó.
Chiến Vân Khai lái xe đến một câu lạc bộ tư nhân, câu lạc bộ Đế Hào.
Chiến Vân Khai đi đỗ xe, bảo Mộ Minh Nguyệt và Mộ Nhạc Nhạc chờ anh.
“Mẹ, con tìm hiểu thử, câu lạc bộ Đế Hào này là căn cứ của người có tiền, mẹ nói xem bé cưng đi vào rồi, có thể nhận cho mình được một bố nuôi không?” Mộ Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra, tìm kiếm tư liệu.
Nhìn con trai tiến vào trong đống tiền, cô không nhịn được mà lắc đầu: “Bé cưng, chúng ta không thể tham tiền, phải kiếm được tiền nhờ vào hai bàn tay mới vinh quang, biết không?”
Cô đều không tham tiền, tại sao lại sinh ra được một đứa nhỏ mê tiền thế?
Vừa nhìn thấy tiền là hai mắt đã phát sáng!
“Mẹ, con không chờ được nữa, chúng ta vào trước đi!” Mộ Nhạc Nhạc kéo tay Mộ Minh Nguyệt muốn đi vào.
Vừa mới tới cổng, hai chiếc xe thể thao Maserati phi tốc lái đến dừng trước cổng, từ trên xe có một đôi nam nữ trẻ tuổi bước xuống.
“Ôi chao! Đây không phải là Mộ Minh Nguyệt sao! Tại sao lại chạy đến nơi này!”
Một người phụ nữ yêu diễm tháo kính râm xuống, nhìn thấy một người phụ nữ đang lôi kéo một đứa bé, cảm thấy rất quen, nghiêm túc nhìn lại, phát hiện là bạn học thời cấp ba, Mộ Minh Nguyệt.
Người phụ nữ yêu diễm gọi người phụ nữ phía trước một tiếng: “Duẫn Nhi, cậu nhìn xem, tớ gặp được bạn học cấp ba của chúng ta, Mộ Minh Nguyệt!”
“Liễu Huyên, ở đâu?” Thân Duẫn Nhi kéo cánh tay của cậu công tử, đang chuẩn bị đi vào đã nghe được Liễu Huyên hô.
Thân Duẫn Nhi đi tới, liếc mắt đánh giá Mộ Minh Nguyệt và đứa trẻ bên cạnh cô: “Ôi, Mộ Minh Nguyệt, tôi nhớ cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn mà, sao lại ăn mặc như thế này đến đây? Cô có biết đây là đâu không?”
“Cô ta mà là thiên kim tiểu thư gì? Chỉ là một con nghèo khổ, giống như người chị Thẩm Tư Viện của cô ta thôi, chỉ thích giả vờ.” Liễu Huyên nói.
“Bà cô già ở đâu ra thế, vừa gặp người đã lải nhải không ngừng, thật là ồn ào.”Mộ Nhạc Nhạc thấy mẹ bị người ta chế giễu, cậu bé lập tức giận dữ nói.
“Ha ha, thằng nhóc không có giáo dục này! Tôi nghe nói, Mộ Minh Nguyệt vì tiền mà gả cho một kẻ tàn phế, bây giờ tên tàn phế kia có phải đã chết rồi không, cho nên mới để lại mẹ góa con côi như thế này? Chậc chậc, vừa nghĩ đã thấy đáng thương.” Thân Duẫn Nhi bị gọi là bà cô già, sắc mặt giận dữ.
“Thằng con hoang này nói chuyện kiểu gì thế! Chẳng có chút giáo dục nào!” Liễu Huyên cũng tức giận chỉ trích Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc thật sự không quen nhìn những bà già này rêu rao khắp nơi, thế là chỉ vào hai cậu công tử bên cạnh Liễu Huyên và Duẫn Nhi mà hỏi: “Loại phụ nữ có tố chất thế này, thật sự là làm khó các anh ngủ được. Em nhìn con hàng này ngoại hình cũng bình thường, trông cứ như cá lù đù vàng.”
Thân Duẫn Nhi và Liễu Huyên nghe vậy, biến sắc!
Hai người này thế nhưng là kim chủ mà hai chị em này tốn bao nhiêu công sức mới cướp được đến tay.
Thân Duẩn Nhi lập tức bùng nổ, mắng: “Thằng con hoang này nói cái gì thế! Cái gì mà cá lù đù? Tôi là ngôi sao đấy! Có phải muốn ăn đòn không!”
Liễu Huyên nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt: “Mộ Minh Nguyệt, quản tốt con của mình đi!”
“Thế nào, các người còn muốn đánh tôi? Đánh đi, các người đánh đi, đánh đi, tôi kiện các người ngược đãi trẻ em, để các người tiếng xấu đồn xa, bị chửi cút khỏi giới giải trí!” Mộ Nhạc Nhạc nói.
Dám ức hϊếp mẹ cậu bé!
Cậu bé ghi vào sổ nhớ kĩ!
Lúc về, cậu bé phải làm cho họ thân bại danh liệt!
Mà lúc này, Chiến Vân Khai đỗ xe xong đi đến, còn chưa đến gần đã nghe thấy có người ức hϊếp vợ anh.
Anh đen mặt đi đến, ôm cánh tay Mộ Minh Nguyệt, hỏi: “Minh Nguyệt, xảy ra chuyện gì?”
“Chú, bọn họ ức hϊếp mẹ! Còn không cho bọn cháu đi vào! Nói là bọn cháu không xứng!” Mộ Nhạc Nhạc báo cáo với Chiến Vân Khai.
Cho bọn họ đặc ý một hồi, lúc này Chiến Vân Khai ra!
Chiến Vân Khai nhíu mày, kéo Mộ Minh Nguyệt và Mộ Nhạc Nhạc đi vào.
Người đàn ông trung niên ôm Liễu Huyên bên kia, tai to mặt lớn, còn có một cái bụng phát tướng, nhìn thấy bên cạnh cô gái thiên tiên thuần chân như Mộ Minh Nguyệt lại có một người đàn ông phổ thông như thế, trong lòng vô cùng không cân bằng.
Nghĩ bọn họ có tiền như thế, còn chưa chơi qua loại con gái thanh thuần xinh đẹp như thế này, dựa vào cái gì mà thằng nhóc nghèo này có thể?
Huống chi, nơi này là nơi người nghèo có thể đến à?
“Này, thằng nhóc nghèo, mày đừng nói với tao là mày muốn dẫn người phụ nữ và đứa bé này đi vào nhé?” Một âm thanh thô ráp cười lạnh hỏi.
Người đàn ông này là một trong số đông đảo công ty trong Vân Thành, tên là Châu Trùng, nhìn nghệ sĩ và người mẫu trẻ trong giới giải trí nhiều, ông ta cũng học được bản lĩnh đầu tư giải trí của người khác, thuận tiện cũng chơi quy tắc ngầm.
Chiến Vân Khai hôm nay mặc một bộ đồ thoải mái.
Anh rất tự nhiên quay đầu: “Có vấn đề gì?”
“Ha ha ha ha…”
Một trận chế giễu, nhóm người của Châu Trùng cười gập cả người, Châu Trùng lên trước, vỗ vai Chiến Vân Khai, cười nhạo nói: “Nhóc con, mày biết chỗ này là chỗ nào không? Mày biết chỗ này hôm nay muốn làm gì không?”
“Câu lạc bộ Đế Hào, chẳng lẽ anh mù chữ?”
Chiến Vân Khai chỉ vào vài chữ to trên tấm bảng
“Trời má!”
Châu Trùng ngơ ngác một chút, tiếng cười cắm ở yết hầu, suýt chút tắc thở, sắc mặt ông ta trầm xuống, nói: “Không sai, nơi này là câu lạc bộ Đế Hào, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Hơn nữa hôm nay là yến hội, đều là các ông chủ lớn của thủ đô, còn có thiếu gia của gia tộc thần bí, một thằng nhóc nghèo như mày vào làm gì?”