Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 42: Bỏ qua cho em lần này đi

Mộ Minh Nguyệt được Chiến Vân Khai ôm, phía sau là một tràng kêu la xin tha thứ vô cùng thảm thiết.

Chiến Vân Khai nhìn bộ dạng lo âu thấp thỏm của cô, mà lòng thít chặt.

Anh không dám nghĩ đến chuyện lúc cô còn học đại học cũng bị ức hϊếp như thế. Cô là vợ anh, sao anh có thể để cô trải qua những chuyện đáng sợ như thế được?

Chiến Vân Khai đặt Mộ Minh Nguyệt trên xe, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Minh Nguyệt, tôi đến trễ, để em chịu uất ức rồi.”

Mộ Minh Nguyệt nghe nói như thế, lòng cô mềm nhũn cả ra.

Một câu “Tôi đến trễ, để em chịu uất ức rồi” của anh, còn ngọt ngào hơn ngàn vạn câu dỗ ngọt, khiến lòng cô cảm giác như “xuân về hoa nở”.

“Vậy Thẩm Tư Viện thì sao?”

“Yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

Anh đột nhiên đến gần.

Ngay tức khắc, cô ngửi được mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, cô cảm giác được thân hình cao lớn của người đàn ông này bao phủ lấy mình thì khó hiểu nhíu mày, tay nhỏ chống lên l*иg ngực rắn chắc của anh: “Anh… anh muốn làm gì?”

Ánh sáng trong xe lờ mờ, lại đủ để Mộ Minh Nguyệt nhìn rõ ràng tướng mạo của người đàn ông này, ngũ quan không có gì để bắt bẻ của anh phủ lên một tầng hàn khí mỏng, đôi mắt sâu thẳm dường như ẩn chứa vạn vật bí mật của thế gian, thâm ảo lại thần bí.

Gần như là một loại bùa chú chấn nhϊếp lòng người, toàn thân toát lên vẻ câu dẫn khiến hormone trong cơ thể phụ nữ ngo ngoe muốn động.

“Tại sao luôn để cho bản thân bị thương? Ai ức hϊếp em, em cứ động thủ, chết rồi thì tôi lo.” Chiến Vân Khai nhíu mày, giọng nói trầm thấp trong màn đêm càng thêm mê hoặc, càng trầm thấp hơn.

Lòng cô run lên bần bật, kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh: “Chiến Vân Khai, hôm nay cảm ơn anh, anh cứ thả tôi xuống xe trước, tôi có thể tự đi về.”

Thật ra cô muốn nói cho anh, không có sự xuất hiện của anh, cô cũng có thể đối phó với đám bạn học kia.

Chỉ là sự xuất hiện của anh, khiến cô không có cơ hội biểu hiện.

“Tìm một khách sạn ở phía trước rồi dừng xe.” Chiến Vân Khai không những không chịu thả cô xuống, còn ra lệnh cho tài xế tìm khách sạn dừng xe.

Mộ Minh Nguyệt sững sờ: “Đi khách sạn làm gì?”

“Yên tâm, sẽ không ăn em đâu.” Tiếng nói vốn trầm thấp của Chiến Vân Khai càng thêm trầm lắng.

Mộ Minh Nguyệt nhìn đôi mắt thâm thúy ảm đạm của anh, nhịp tim loạn vài nhịp, cô nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh vật đang lướt qua.

Năm năm, cảnh đêm của Vân Thanh càng trở nên hiện đại hơn, càng thêm lung linh hơn.

Vân Thành vốn chỉ là một thành phố cấp hai, bởi vì Chiến Vân Khai đến đây ở, mà chỉ trong vài năm đã trở thành một thành phố lớn tầm cỡ quốc tế.

Anh ở Vân Thành, chính là vua, chính là trời!

Là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió ở Vân Thành!

Người đàn ông ưu tú như thế, khó trách Thẩm Tư Viện muốn cướp lại.

Không biết tại sao, trong lòng của cô nhất thời hỗn loạn.

Năm đó cô buông tay, chỉ là vì muốn tác thành cho anh.

Ai ngờ rằng, chuyện qua nhiều năm, cõi lòng vốn lắng đọng từ lâu của cô vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Những ngày này bị áp lực công việc đè nặng khiến cô dựa vào cửa sổ xe, ngủ gà gật.

Chiến Vân Khai thấy cô ngủ thϊếp đi, anh lo lắng quần áo của cô ướt, không tốt cho sức khỏe, nên bảo tài xế lái nhanh một chút.

Chiến Vân Khai cho rằng lúc ôm cô xuống xe cô sẽ tỉnh, nhưng mà cô lại ngủ rất say, nhất thời cũng không tỉnh lại được.

Vài vệ sĩ lập tức mở đường ở phía trước, cấm người qua đường ồn ào lên tiếng, người qua đường thấy tình huống rầm rộ trước mắt, ngừng thở, căn bản không dám thở mạnh.

Chiến Vân Khai ôm cô vào thang máy, tiến đến phòng tổng thống.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, giúp cô thay bộ áo ngủ, Quản gia Trình đến nói cho anh là đã dẫn Thẩm Tư Viện đến.

“Nên báo thù cho cô ấy rồi.”

Chiến Vân Khai nhìn sâu vào Mộ Minh Nguyệt đang ngủ say trên giường, đáy mắt lướt qua một tia cưng chiều yêu thương.

Chiến Vân Khai đến căn phòng sát vách, Thẩm Tư Viện đã bị cởi sạch quần áo, mười mấy chiếc máy quay đang quay cận cảnh vào mặt cô ta, gương mặt cô ta đã sớm sưng phù, miệng cũng đã bị đánh lệnh đi, đây chính là thành quả dạy dỗ của Quản gia Trình.

Sau khi dạy dỗ Thẩm Tư Viện xong, họ đưa thẳng cô ta đến khách sạn, bắt đầu quay chụp một vài video và hình ảnh thú vị, đủ để lấy ra đối phó với Thẩm Tư Viện.

Thẩm Tư Viện vừa nhìn thấy Chiến Vân Khai đến, bị dọa đến run rẩy cả người, gương mặt xám như tro: “Anh… anh không được đến đây!”

Thẩm Tư Viện thấy cầu xin tha thứ không có tác dụng, cô trực tiếp từ trên giường quỳ xuống đất, cầu xin: “Anh Chiến, em sai rồi, xin anh nể tình Chiến Cảnh Hi, bỏ qua cho em đi! Lần sau em không dám nữa!”

Hai tay Thẩm Tư Viện bị cột lại, thấy Quản gia Trình cắt dây trói ra, cô ta nhìn về phía cổng, đứng dậy liền muốn chạy trốn, lại bị Chiến Vân Khai giẫm lên tay.

“Tay trái cô đánh Mộ Minh Nguyệt?”

Một giây sau, anh đạp mạnh hơn, Thẩm Tư Viện la hét chói tai.

“Không, không phải… em, em không có đánh cô ấy. Anh Chiến, anh bỏ qua cho em đi! Em thật sự không đánh Mộ Minh Nguyệt!”

“Không phải? Thế thì là tay phải.”

Lập tức, Chiến Vân Khai nhấc chân lên, lại giẫm mạnh lên tay phải của Thẩm Tư Viện.

Thẩm Tư Viện đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tôn nghiêm bị Chiến Vân Khai giẫm dưới lòng bàn chân.

Chiến Vân Khai từ xưa đến nay độc ác hung tàn, cũng không phải chỉ là hư danh.

“Anh Chiến, anh nể tình em là mẹ của Cảnh Hi, bỏ qua cho em lần này đi…” Thẩm Tư Viện tiếp tục cầu xin tha thứ.

“Tiện nhân này, cô còn có mặt mũi nhắc đến Chiến Cảnh Hi với tôi à!” Ánh mắt Chiến Vân Khai trở nên lạnh lùng hơn, giọng nói lạnh lẽo.

Nếu năm đó không phải do Thẩm Tư Viện bò lên giường anh, thì anh và Mộ Minh Nguyệt có cần phải đến mức như bây giờ không?

Năm đó bởi vì chính mình phản bội Mộ Minh Nguyệt, sợ phải thấy được ánh mắt thất vọng của cô, anh chủ động dời ra ngoài ở.

Dù nghe được cô mang thai con của người đàn ông khác, anh cũng chưa từng muốn ép cô phá bỏ cái thai, vì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, mà còn mời bảo mẫu tốt nhất để chăm sóc chuyện ăn uống sinh hoạt thường ngày của cô.

Anh chỉ đi công tác không ở bên cạnh cô nửa tháng, Thẩm Tư Viện đã có thể thừa dịp làm tổn thương cô.

Từ đây, cách biệt năm năm.

“Anh Chiến, năm đó người uống say kéo em lên giường là anh, không phải em ép anh, huống chi Mộ Minh Nguyệt còn sinh con cho người khác nữa đấy, anh không quan tâm chuyện đó chút nào sao?” Thẩm Tư Viện điên cuồng quát với thân hình cao lớn của người đàn ông kia.

“Dựa vào cái gì mà cả thế giới đều là của Mộ Minh Nguyệt! Rõ ràng người anh muốn cưới là em, chúng ta rõ ràng chính là vợ chồng!”

“Là ai ghét bỏ tôi tàn phế, là ai tính toán để Mộ Minh Nguyệt gả đến thay mình? Mặc kệ người tôi muốn cưới lúc đầu là ai, tóm lại Mộ Minh Nguyệt là người phụ nữ tôi đã cưới hỏi đàng hoàng, cô ấy mới là người phụ nữ duy nhất cả đời này của Chiến Vân Khai tôi!” Âm thanh của Chiến Vân Khai lạnh lẽo vô tình, lộ ra hơi thở chết chóc như đến từ Địa Ngục.

Nhìn người đàn ông đang đến gần, Thẩm Tư Viện kinh sợ, toàn thân run lẩy bẩy nhìn Chiến Vân Khai: “Anh, anh muốn làm gì…”

Chiến Vân Khai nhìn Thẩm Tư Viện, ánh mắt trầm xuống: “Nếu không nể tình Chiến Cảnh Hi, cô chết một vạn lần cũng chưa đủ đâu!”

Sau khi Chiến Vân Khai rời đi, còn quẳng lại một câu độc ác: “Còn dám động vào cô ấy, tôi có thể cho cô mọi thứ, cũng có thể hủy cả đời của cô!”

Thẩm Tư Viện nơm nớp lo sợ mà nhìn theo bóng dáng cao lớn kia, siết chặt tay, trong mắt lóe ra một tia hận ý!