Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 35: Mộ Minh Nguyệt còn đẹp hơn cả ngôi sao

Người phụ nữ ngồi trên xe chính là bạn học cùng trường đại học của Mộ Minh Nguyệt, tên là Lâm San, cũng là bạn tốt của Thẩm Tư Viện.

“Mộ Minh Nguyệt, không phải cô đã chết từ năm năm trước sao? Tại sao lại còn sống? Cô là ma đó à?” Lâm San cũng biết được tin Mộ Minh Nguyệt đã trở lại từ Thẩm Tư Viện, ban đầu cũng không tin, không ngờ hôm nay lại gặp mặt.

“Mộ Minh Nguyệt, giới thiệu cho cô, đây là bạn trai tôi, Dương Dương, Chủ tịch Tập đoàn Dương thị.” Lâm San kéo tay Dương Dương, đi tới trước mặt Mộ Minh Nguyệt, giọng điệu đầy đắc ý: “Minh Nguyệt à, sao bây giờ cô vẫn còn kém cỏi vậy chứ? Cô đang muốn đi đâu vậy? Có cần chồng tôi cho cô đi nhờ không?”

Ngay khi Dương Dương vừa nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt, nháy mắt đã bị diện mạo của cô làm cho điên đảo.

Mái tóc dài suôn tuyệt đẹp, dáng người cao gầy, trang điểm với lối trang điểm nhẹ tôn lên khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ, đẹp đến mức không thể chê vào đâu được.

Không ngờ rằng vậy mà Lâm San lại có một người bạn xinh đẹp đến nhường này, vậy mà anh ta lại chưa hề gặp mặt!

Anh ta nhất định phải giành cô ta vào tay.

Dương Dương nhận ra cuộc sống của Mộ Minh Nguyệt không quá tốt, vì thế bắt đầu khoe khoang sự giàu có của mình, nói: “Tôi thấy dáng vẻ của cô chắc chưa ngồi Porsche bao giờ nhỉ, biết mở cửa thế nào không? Cần tôi dạy cô không?”

“Xin lỗi, đừng chắn mất xe của tôi.” Mộ Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, đôi mày xinh đẹp tinh xảo hơi nhíu lại, lạnh nhạt nói.

Lúc này, từ phía sau Dương Dương và Lâm San xuất hiện bốn tài xế mặc tây trang, đồng loạt đi đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, dáng vẻ rất cung kính nói: “Cô Mộ.”

Mộ Minh Nguyệt đi qua giữa hai người, được tài xế bao vây lên xe rời đi.

Lâm San còn chưa lấy lại được tinh thần, đã có một người xuống xe đi đến trước mặt Lâm San hỏi: “Lâm San, sao người vừa rồi giống Mộ Minh Nguyệt quá vậy? Không phải cô ta chết rồi sao? Sao lại còn sống? Hơn nữa sao trông cô ta còn đẹp hơn cả trước kia vậy?”

“Tôn Uyển, cô nói ai xinh đẹp? Cô ta có thể xinh đẹp hơn tôi và Thẩm Tư Viện được sao?” Lâm San vừa nghe người khác khen Mộ Minh Nguyệt, hung dữ trợn mắt nhìn sang.

Cô gái tên Tôn Uyển lập tức ngậm miệng, nói sang chuyện khác: “Lâm San, các bạn học đều đã đến đông đủ, chúng ta cũng đi nhanh đi, bây giờ Thẩm Tư Viện đã thành ngôi sao lớn, tôi muốn đến gặp bạn học sớm một chút, sau đó để cô ấy ký tên cho tôi!”

Lâm San và đám người Tôn Uyển đã đến nơi họp mặt bạn cũ.

Nhà hàng Vân Thành.

Có thể tổ chức tiệc gặp mặt ở đây, xem ra lần này bạn học đã làm ăn rất phát đạt.

Tôn Uyển đi vào, rồi nhanh nói với mọi người: “Mọi người đoán xem vừa rồi tôi gặp được ai?”

“Ai vậy?”

“Chính là Mộ Minh Nguyệt ham giàu nức tiếng xa gần. Cô ta không chỉ không chết, mà còn trở nên rất xinh đẹp, thay đổi rất là nhiều, đã biến thành một người xinh đẹp còn hơn cả ngôi sao!”

“Trở nên xinh đẹp? Có thể xinh đẹp đến mức nào chứ? Có thể xinh đẹp hơn hoa khôi giảng đường kiêm ngôi sao lớn Thẩm Tư Viện sao?” Lâm San nắm tay Dương Dương đi vào, phía sau còn có cả Thẩm Tư Viện.

Thẩm Tư Viện mặc một cái váy dài màu đỏ, phác họa ra dáng người thướt tha yêu kiều của cô ta, trang điểm tinh xảo.

Ngôi sao đúng là ngôi sao, hơi thở còn không giống người bình thường, những bạn học nữ xung quanh dù có xinh đẹp, nhưng mà hoàn toàn thua kém khí chất của ngôi sao như Thẩm Tư Viện.

“Đương nhiên là Tư Viện xinh đẹp nhất, nhìn quanh giới giải trí, cũng chỉ có Tư Viện là người đẹp tự nhiên, là đại mỹ nữ hàng thật giá thật.” Tôn Uyển nhìn Thẩm Tư Viện, cũng không dám đắc tội.

Mọi người nghe thấy lời của Tôn Uyển, đều nở nụ cười.

Chỉ với chút nhan sắc của Mộ Minh Nguyệt mà còn muốn so sánh với ngôi sao lớn Thẩm Tư Viện của bọn họ sao? Đúng là nực cười.

“Đúng vậy, cho dù Mộ Minh Nguyệt có trở nên xinh đẹp như thế nào, thì cũng đều kém xa Thẩm Tư Viện!” Có người nói hùa theo.

“Tôi cũng không chắc có phải mình hoa mắt hay không, nhưng vừa rồi tôi thật sự nhìn thấy một người phụ nữ trông giống hệt Mộ Minh Nguyệt, người nọ trông rất xinh đẹp, có khi còn đẹp hơn cả ngôi sao!” Lúc này, một cô gái ăn mặc một mạc khác biệt với tất cả mọi người lên tiếng, người này chính là Sở Linh Dao, cô ấy nhìn Thẩm Tư Viện nói.

Nhan sắc của Mộ Minh Nguyệt đẹp hơn cả Thẩm Tư Viện.

Khi mọi người nhìn qua, vừa nhìn thấy Sở Linh Dao, tất cả đều cùng cười nhạo.

Đặc biệt là Lâm San, cô ta cười nhạo một tiếng, đi tới trước mặt Sở Linh Dao rồi nói: “Sở Linh Dao, cô là một cô chủ nhà giàu, sau khi bố cô làm ăn thua lỗ, thì trở thành cô chủ nhà nghèo rồi, nghe nói bây giờ cô vẫn còn làm ở tập đoàn Dương thị sao? Vẫn là một nhân viên dọn vệ sinh à, có muốn tôi nói một tiếng với bạn trai cô, để anh ấy cho cô lên làm giám đốc bộ phận vệ sinh không?”

“Năm đó chúng tôi đã nói với cô rồi, chơi chung với Mộ Minh Nguyệt sẽ không có kết cục tốt đâu, tự cô nhìn đi, nhà cô bị cô ta làm liên lụy đó?”

Cô gái Sở Linh Dao này, từ nhỏ không bao giờ phải lo lắng cơm áo gạo tiền, lên đại học càng có nhiều người hâm mộ gia cảnh của cô ấy, nhưng chỉ có duy nhất một mình cô ấy có quan hệ tốt với Mộ Minh Nguyệt, còn những người khác đều lạnh nhạt.

Sau khi mọi người biết được gia cảnh nhà Sở Linh Dao sa sút, thì bọn họ vui vẻ đến mức nào, cuộc sống của người ta càng lúc càng tốt, mà Sở Linh Dao ngược lại, càng ngày càng nghèo túng.

Sở Linh Dao lập tức trầm xuống, cúi đầu.

Nhưng bây giờ cô ấy rất vui vẻ, bởi vì Mộ Minh Nguyệt vẫn chưa chết.

Mộ Minh Nguyệt còn sống.

Có chuyện gì mà vui hơn khi nghe thấy người bạn tốt của mình còn sống chứ?

Có lẽ đây là chuyện khiến cho tâm trạng của Sở Linh Dao trở nên tốt hơn một chút trong mấy năm vừa qua.

“Đúng vậy, Sở Linh Dao, Mộ Minh Nguyệt là bạn tốt của cô, đương nhiên là cô cảm thấy cô ta đẹp rồi, cô nói Mộ Minh Nguyệt xinh đẹp thì chúng tôi không có ý kiến, nhưng mà cô nói cô ta còn xinh đẹp hơn cả Thẩm Tư Viện thì là cô đang nói đùa đúng không!”

“Có điều này nữa, nếu như Mộ Minh Nguyệt thật sự xinh đẹp, nhất là kiểu khí chất giống như nữ vương không phải người bình thường có thể có đâu.” Người nói ra lời này chính là Tôn Uyển.

“Cô đã quên khi Mộ Minh Nguyệt còn học đại học là người có tính cách thế nào sao, là một đứa hám tiền, vì tiền mà cam nguyện đi theo một người tàn tật, tôi nghe nói cô ta còn nɠɵạı ŧìиɧ, sinh con cho người khác cho nên mới biến mất năm năm đó.”

“Cũng đúng, bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ tràn lan, với cái trình độ hám của như Mộ Minh Nguyệt, để câu được con rùa vàng tốt hơn, nhất định sẽ phẫu thuật cho mình càng xinh đẹp hơn.”

Các bạn nữ đều nghi ngờ vẻ đẹp của Mộ Minh Nguyệt, trong giọng nói của họ đầy trào phúng và khinh thường.

Tôn Uyển lắc đầu, nói: “Nếu như người kia chính là Mộ Minh Nguyệt, tôi dám cam đoan cô ta không phẫu thuật thẩm mỹ, bởi vì vẻ ngoài của cô ta và khuôn mặt không hề thay đổi, chủ yếu là thay đổi khí chất.”

“Tôn Uyển, cô có muốn được Tư Viện ký tên cho không?” Lâm San cũng chú ý tới vẻ mặt Thẩm Tư Viện đã không được tốt.

Thẩm Tư Viện nghe thấy các bạn học đều đang thảo luận về nhan sắc của Mộ Minh Nguyệt, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, làm giá ngôi sao.

Ngược lại có vài bạn học nam thấy rất tò mò: “Nghe các cô nói vậy, làm tôi thấy rất tò mò không biết bây giờ Mộ Minh Nguyệt trông như thế nào.”

“Có cái gì đẹp đâu, cậu còn cho rằng cô ta có thể trở thành tiên nữ sao?”

Một bạn học nữ luôn ghét Mộ Minh Nguyệt nói đầy khinh thường.