“Đúng là cái kẻ quê mùa này quá kiêu ngạo rồi, vừa nãy không chỉ muốn đánh em, mà còn mắng hết cả nhà chị họ, chị họ nhất định phải dạy bảo cô ta!” Tống Bình châm ngòi thổi gió ở bên cạnh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nở nụ cười tàn độc.
Ngay sau đó, Phó Chủ tịch Doãn đi lên đá một cước vào chân Tống Bình, phẫn nộ nói: “Cô quỳ xuống cho tôi! Lại dám xúc phạm cô chủ!”
Tống Bình ngẩn người: “Phó Chủ tịch Doãn, ông…”
Chát!
Một cái tát giáng xuống mặt Tống Bình, Phó Chủ tịch Doãn chỉ vào mũi của Tống Bình, lạnh lùng nói: “Tống Bình, tôi đã muốn đuổi cô đi từ lâu rồi! Cô chẳng qua chỉ là một con chó trông cửa của tập đoàn Mộ Thị thôi! Thế mà lại dám xúc phạm cô chủ!”
Khung cảnh lúc bấy giờ thực sự khiến Tống Bình sợ hãi.
Cô chủ?
Cái đứa quê mùa này thật sự là cô chủ á?
Không chỉ riêng Tống Bình mà một vài nhân viên đứng trong đại sảnh đều trợn tròn mắt!
Bọn họ thật sự không nghĩ ra được một người quê mùa bình thường như thế lại có thể khiến Phó Chủ tịch Doãn của bọn họ cúi đầu.
Hơn nữa, cô chủ của một tập đoàn sao lại ăn mặc giản dị như thế?
Tuy nói Thẩm Tư Viện là cô chủ của tập đoàn Mộ Thị nhưng trong tập đoàn không có quyền lực thực tế gì.
Tống Bình thấy Phó Chủ tịch Doãn đưa Mộ Minh Nguyệt tới thang máy, ả ta lập tức chạy qua, làm bộ cười nói cầu xin: “Phó Chủ tịch Doãn, là tôi có mắt không tròng, xin ông tha thứ cho sai lầm này của tôi! Lần sau tôi không dám tái phạm nữa!”
Tống Bình nhìn ra được, Mộ Minh Nguyệt này mới là cô chủ chân chính.
Ả ta vì muốn giữ được vị trí quản lý tiền sảnh ở tập đoàn Mộ thị mà chẳng màng đến mọi thứ, chỉ trưng ra vẻ mặt lấy lòng nhận lỗi: “Cô chủ, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa!”
Chỉ thiếu mỗi việc là quỳ xuống thôi.
Mộ Minh Nguyệt thản nhiên nhìn thoáng qua Phó Chủ tịch Doãn, ông ta lập tức nói với mấy người bảo vệ mới đến: “Còn ngẩn người ra đó làm gì? Quăng cô ta và mấy tên bảo vệ kia ra ngoài! Từ nay về sau không để bọn họ đặt chân tới công ty nửa bước!”
“Cô chủ, cô chủ, chúng tôi sai rồi! Xin cô tha cho chúng tôi!”
Tống Bình sợ tới mức mặt trắng bệch, ả ta từ nông thôn tới đây, năm nay mới tốt nghiệp đại học, vất vả thực tập ở tập đoàn Mộ thị một năm mới lên được chức quản lý tiền sảnh, mọi người trong nhà đều biết ả ta làm ở tập đoàn Mộ thị, ai nấy đều rất hâm mộ ả ta!
Nếu ả ta đánh mất công việc này thì người khác sẽ cười nhạo ả ta mất thôi!
“Cô chủ, cô chủ, xin cô tha lỗi cho tôi! Xin cô tha lỗi! Cô chủ, tôi xin cô!”
Tống Bình và mấy bảo vệ vừa đắc tội với Mộ Minh Nguyệt đều quỳ gối trên mặt đất, không ngừng dập đầu đến chảy máu.
Phó Chủ tịch Doãn lạnh lùng liếc qua mấy người quỳ dưới chân Mộ Minh Nguyệt, quát lớn: “Các người tính làm cái gì đây, lại muốn cầu xin cô chủ tha cho các người? Đắc tội cô chủ, các người cũng nên biết kết cục của chính mình rồi chứ!”
Mà lúc này Mộ Minh Nguyệt chỉ thản nhiên nói: “Chú Doãn, cháu không muốn nhìn thấy bọn họ ở Vân Thành nữa.”
Dứt lời, Mộ Minh Nguyệt đi vào thang máy.
Thẩm Tư Viện đứng ở một bên, trông thấy cảnh tượng vừa rồi thì ánh mắt khϊếp sợ, môi đỏ hơi hé mở.
Ngay lập tức, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ hung dữ!
Mộ Minh Nguyệt dám kiêu ngạo như thế, không để cô ta vào mắt, ở dưới mắt cô ta lại bắt nạt thân thích của cô ta!
Chính là hung hăng dẫm nát mặt của cô ta rồi!
Cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Mộ Minh Nguyệt!
…
Phòng họp trên tầng cao nhất.
Cửa phòng hợp vừa mở ra, Phó Chủ tịch Doãn tiến vào, đi tới bên cạnh Thẩm Tam Thăng đang ngồi ở vị trí Chủ tịch, thấy vẻ mặt rạng rỡ như gió xuân của Thẩm Tam Thăng thì thản nhiên hỏi: “Chủ tịch Thẩm nóng lòng triệu tập ban giám đốc sao lại không cho tôi đây biết thế này?”
Phó Chủ tịch Doãn là một người góp công sáng lập ra tập đoàn, tự ông ta cũng nắm trong tay hai mươi phần trăm cổ phần, nhưng không nhận được tin tức từ ban giám đốc.
Thẩm Tam Thăng thấy phó Chủ tịch Thẩm liền nói: “Ông cũng đã tới rồi, thì tìm chỗ ngồi xuống họp đi.”
“Trước khi cuộc họp diễn ra, tôi long trọng tuyên bố với mọi người một việc.”
Phó Chủ tịch Doãn nói xong, hạ thấp người, giơ tay chỉ về phía ngoài phòng họp, thông báo: “Các vị, xin hoan nghênh người thừa kế của tập đoàn Mộ Thị, cô Mộ Minh Nguyệt!”
Lời vừa dứt, một bóng hình xinh đẹp bước vào, cho dù cô ăn mặc giản dị cũng không che lấp được thần thái quý phái, khí thế lạnh lùng lan khắp bốn phía.
Mộ Minh Nguyệt với chiếc kính râm được đeo lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo bước vào phòng họp.
Tất cả cổ đông và giám đốc điều hành cấp cao trong phòng họp đều đứng lên.
Ngay cả Thẩm Tam Thăng cũng không ngoại lệ.
Ông ta nhìn cô gái đang đi vào với vẻ ngỡ ngàng.
Mộ Minh Nguyệt đi tới trước mặt Thẩm Tam Thăng, tháo kính râm xuống, lạnh lùng nhìn vẻ mặt khϊếp sợ và không thể tin được của Thẩm Tam Thăng, nói: “Bố, tôi về rồi đây.”
“Minh, Minh Nguyệt… Con…” Thẩm Tam Thăng kinh ngạc đến không nói nên lời.
Không phải Mộ Minh Nguyệt đã chết rồi sao?
Sao lại còn sống?
Thẩm Tam Thăng nhìn về phía Tống Thanh ngồi cách đó không xa, vẻ mặt của Tống Thanh cũng xám xịt như tro tàn, không dám tin nhìn Mộ Minh Nguyệt trước mắt.
Thẩm Tư Viện nói với bà ta rằng Mộ Minh Nguyệt đã trở lại, bà ta còn không tin, nên vẫn luôn giấu giếm Thẩm Tam Thăng, chỉ lo Thẩm Tam Thăng bị rối trí trong đại hội cổ đông.
Ai ngờ Mộ Minh Nguyệt lại xông thẳng đến tập đoàn.
“Ngài Thẩm Tam Thăng, không phải ông nói cô Mộ Minh Nguyệt đã mất từ năm năm trước sao?” Một luật sư nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt đến thì cũng đứng lên, hỏi Thẩm Tam Thăng.
Thẩm Tam Thăng cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu, nảy năm qua ông ta vẫn bị kìm kẹp trong cuộc sống này, ông ta đã chờ đợi ngày này nhiều năm như vậy.
Sau cái chết của Mộ Minh Nguyệt năm năm trước, ông ta vốn muốn tạm thời kế thừa cổ phần của Mộ Minh Nguyệt, luật sư lại nói cho ông ta biết rằng phải khi nào Mộ Minh Nguyệt đủ hai mươi bốn tuổi thì mới có thể kế thừa.
“Luật sư Lâm, tôi chỉ bị bệnh một thời gian nên đã ra nước ngoài tịnh dưỡng. Hôm nay quay trở về là vì ba mươi lăm phần trăm cổ phần của tôi.” Mộ Minh Nguyệt nói với luật sư Lâm.
Luật sư Lâm lập tức cho người chuẩn bị hợp đồng thừa kế mới, giao nó tới trước mặt các cổ đông.
“Theo quy định của tập đoàn cổ phần, ai nắm giữ nhiều cổ phần nhất sẽ là Chủ tịch mới.” Người vừa cất lời chính là Phó Chủ tịch Doãn, ông ta vỗ tay trước tiên: “Mọi người cùng chúc mừng Chủ tịch Mộ Minh Nguyệt!”
Những cổ đông và giám đốc điều hành cấp cao khác đều chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh, dù sao tập đoàn này cũng là của nhà họ Mộ, nhất trí hoan nghênh Mộ Minh Nguyệt là Chủ tịch mới của tập đoàn Mộ thị.
“Minh Nguyệt, bố của cô mới là chủ tịch, cô làm nhiều trò như vậy trước mặt các cổ đông là muốn đoạt vị trí chủ tịch của bố cô à?” Tống Thanh thấy luật sư và Phó Chủ tịch Doãn đều tuyên bố Mộ Minh Nguyệt trở thành chủ tịch thì cau mày.
Bọn họ vẫn chậm một bước!
Mộ Minh Nguyệt nghe tiếng nhìn qua, khóe môi cong lên, nói: “Trên danh nghĩa tôi có ba mươi lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Mộ thị, là cổ đông lớn nhất, hơn nữa, tập đoàn Mộ thị họ Mộ, không phải họ Thẩm.”
“Nếu ai không phục Mộ Minh Nguyệt tôi, có thể rời khỏi Mộ thị ngay bây giờ.”
Tất cả mọi người đều cúi đầu.
Bọn họ đều hiểu rõ tình cảnh của chính mình, chẳng qua là mấy lão già ăn bám ở Mộ thị, rời Mộ thị thì bọn họ còn có thể đi đâu?
Ai làm chủ tịch không phải đều như nhau à?