Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 20

Chương 20: Họa là từ miệng mà ra
Tuy Kim Dư nóng giận đòi ăn thịt kỳ lân, nhưng y không nghĩ tới ông chủ và tên bồi bàn kia thật sự làm cả bàn thịt kỳ lân cho y a.

Nhìn cái đám đồ ăn được ghi đầy chữ ‘thịt kỳ lân’, Kim Dư có cảm giác mình bị đùa giỡn.

Cũng may mà đám đồ ăn ở đây ngon hơn so với hình thức bề ngoài, cuối cùng lại được bồi bàn giao cho Kim Dư tờ giấy ghi giá tiền khá ‘hòa ái’, cho nên Kim Dư cũng thôi không để ý đến chuyện thịt kỳ lân nữa.

Lần đầu tiên Kim Dư và đám dị thú đi ăn nhà hàng, có thể nói cả khách và chủ đều vui vẻ đi? Ít nhất, đám dị thú và Kim Dư đều rất cao hứng, nụ cười trên mặt ông chủ cũng rất chân thành.

Thậm chí, lúc Kim Dư dẫn đám dị thú rời khỏi quán, ông chủ còn cười tủm tỉm chào bọn họ:

"Hoan nghênh lần sau lại đến a ~ "

Cho nên, đây chính là khách chủ đều vui! Đương nhiên, đối với boss Kỳ Thanh Lân mà nói, bữa cơm này coi như có thể nuốt xuống. Về phần ngon miệng, hắn hoàn toàn không thể hiểu vì sao Kim Dư và đám dị thú lại có vẻ cao hứng thỏa mãn đến vậy. Bất quá, ngay tại lúc đó, Kỳ boss đại nhân quyết định, đợi sau khi nhà của Kim Dư xây xong, hắn phải bảo Giáp Vũ và Ất Văn đem một con Tri vị thú cấp B+ đến mới được. Con dị thú này luôn lấy mỹ thực làm mục đích sống. Kim Dư hẳn là sẽ rất thích.

Ừ, nói không chừng lúc Tri vị thú tới, bà xã hắn còn cao hứng đến mức sẽ ôm lấy hắn nói hắn thật vĩ đại a…. Thậm chí, còn chủ động làm cái gì đó đó chăng? Kỳ Thanh Lân nghĩ nghĩ, khóe miệng nhếch lên, hắn quả nhiên là một thằng đàn ông khoan dung biết cách chăm sóc bà xã mà.

Lúc này, Kim Dư đang đi tuốt ở đằng trước bỗng nhiên cả người nổi lên một tầng da gà, có chút hồ nghi nhìn Kỳ Thanh Lân, sau đó không hiểu sao lại chuyển mắt ra chỗ khác. Chẹp, y vừa nãy hình như mới thấy trên mặt tên kia có ý đồ xấu a? Nhất định là ảo giác, ảo giác!

Kim Dư cùng đám dị thú vui sướиɠ hài lòng tiêu sái đi về nhà. Chẳng qua, bọn họ không biết rằng, trong tiệm cơm, đám đi thăm dò tin tức, đại lão và cường giả Ám Nhai vừa nhận được hóa đơn tính tiền liền có loại xúc động muốn chém người! Ông trời a mấy con số thiên văn[15] này là sao đây hả?! Bình thường mấy người bán đã mắc hơn người ta gấp năm sáu lần, ông đều vì mặt mũi của mấy người mà giao tiền. Nhưng hiện tại chỉ mới uống có ly nước thôi cũng đòi ông một trăm kim tệ, mấy người là đi buôn bán hay là đi ăn cướp vậy a?!

Cái giá này cũng đủ để ông đi mua một ngàn ống nước tinh khiết rồi!! Tưởng lừa được ông à? Gì? Là chi phí đội giá do đại quân dị thú kia dùng cơm sao?!!

Ông trời a~ loại đãi ngộ khác biệt này cũng thiệt là dã man quá đi!!!

Dưới sự phẫn nộ của nhóm đại lão và cường giả, ông chủ tiệm cơm không hề có lấy một tia áy náy, chỉ nghiêm mặt nói một câu:

“Có bản lĩnh thì các người tìm một đám dị thú giống y như vậy tới đây đi. Ông đây sẵn sàng giảm giá.”

Nháy mắt, miểu sát một đám người.

Đệt, tuy thực lực của bọn họ rất mạnh, thế lực cũng rất lớn, nhưng muốn dị thú lập khế ước với bọn họ cũng đâu có dễ đâu a! Hơn nữa, dị thú cấp bậc càng cao tính tình càng khó quản. Cho nên, tìm được một trăm con dị thú cấp F thì rất dễ, nhưng để tìm được năm con dị thú cường hãn sức lực chiến đấu cấp A thì lại khó lắm a!

Vì thế, nhóm đại lão và cường giả chỉ có thể nghẹn một bụng nghen tị hận móc tiền ra đài thọ, sau đó lại hư không tịch mịch lạnh lẽo rời đi…. Ông đây ngày mai liền đi tìm dị thú!!

———————— ta là đường phân cách tuyến bốn ngày trôi qua ——————

Bốn ngày sau khi tập thể đi ăn mừng.

Bởi vì Kim Dư thường xuyên dẫn dị thú và đại boss đi trông coi tiến độ làm việc của Viên hầu gia tộc, tốc độ của đám viên hầu lông vàng kia có thể nói là không có lấy một chút thời gian lãng phí nào, thậm chí còn bị khí thế của bạn boss thúc giục theo bản năng mà tăng tốc không ngừng. Thế nên, qua buổi sáng ngày thứ năm, căn nhà đã được xây xong, buổi tối liền dọn vào ở.

Kim Dư nhìn căn biệt thự hai tầng hoành tráng lại không mất đi vẻ tinh xảo, mắt cười đến mức mị thành một cái phùng.

Đám dị thú bên cạnh y cũng kích động kêu ngao ngao, thậm chí có đứa vui quá mà khóc nấc, trực tiếp ôm luôn cây cột chạm khắc long phượng ở cửa gào tới gào lui.

Nhìn phản ứng của đám dị thú, Kim Dư vừa buồn cười lại vừa tràn đầy cảm khái. Loại vui sướиɠ này hẳn không phải đơn giản là do nhà cửa đã được xây xong, chỉ sợ, còn là vì tụi nó lại có được một nơi có thể gọi là ‘nhà’. Mất rồi lại có, khiến tụi nó mới có thể cảm thấy ấm áp, cảm thấy cảm động, mới có thể khiến tụi nó thất thố đến như thế.

Hít một hơi thật sâu, Kim Dư cười, lớn tiếng nói: “Từ hôm nay trở đi! Chỗ này sẽ là nhà của chúng ta!! Mà tao chính là ông chủ của tụi mày!!”

“Tụi mày chỉ cần nhớ kỹ một câu: chỉ cần tao còn sống, tụi mày vĩnh viễn sẽ không bị vứt bỏ, mặc kệ sau này tụi mày có ở bên cạnh tao hay không, chỉ cần tụi mày tới, nơi này chính là nhà của tụi mày.”

Lời nói của Kim Dư khiến cả đám dị thú đang hưng phấn kích động đột ngột trầm mặc. Kim Dư ngơ ngác nhìn, có chút khó hiểu, chẳng lẽ y nói chưa đủ cảm động? Sao lại không có đứa nào phản ứng hết vậy?

Bất quá ngay sau đó, Kim Dư lập tức đánh bay ý tưởng này ra khỏi đầu. Bánh Bao cầm đầu cả đám hơn ba mươi con gào rú nhào về phía Kim Dư, đè y xuống đất xong lại không ngừng cọ cọ liếʍ liếʍ đến không dậy nổi. Kim Dư hối hận đến lệ rơi đầy mặt.

Ông trời a!! Quả là họa từ trong miệng mà ra a! Y không có việc gì thì nói mấy câu khiến tụi này cảm động làm cái phắc gì?! Dám nói thêm một câu nữa, khẳng định, thằng Bánh Bao sẽ để y gục chết tại đây luôn a!

Cuối cùng, người giải cứu Kim Dư ra khỏi đám dị thú đương nhiên vẫn là đại boss Kỳ Thanh Lân. Vị này đã ngây người hết mấy phút đồng hồ nhìn bà xã của mình lần thứ hai bị cả đám dị thú nhào tới chiếm tiện nghi, lấy lại tinh thần xong thì liền lạnh mặt. Quăng cho cả đám một ánh mắt, nguyên đám dị thú còn đang kích động nhất thời lông mao dựng đứng lên hết, dùng tốc độ sét đánh mà lui binh. Trong đó, Bánh Bao Đại Bạch và Tiểu Bạch là ba tên lùi nhanh nhất.

Kim Dư được Kỳ Thanh Lân giải cứu, đột nhiên cảm thấy, may mà có tên boss ở đây, nếu không y nhất định bị đám dị thú này đè chết cọ chết luôn rồi.

“Nước.”

Vươn tay dễ dàng kéo Kim Dư dậy, Kỳ boss ngẩng đầu nhìn con thỏ từ trên xuống dưới ngay cả đôi mắt cũng là màu lam. Nó kinh ngạc dựng thẳng lỗ tai, nháy mắt toàn thân Kim Dư đã bị nước từ trên trời đổ xuống ướt chèm nhẹp lạnh thấu xương.

Lạnh tới mức Kim Dư phải run rẩy toàn thân, đang muốn chửi ầm lên, lại bị Kỳ Thanh Lân kéo vào trong ngực, cảm nhận được độ ấm và tiếng tim đập ở đằng sau lưng, y bĩu bĩu môi tự dập tắt lửa, nhịn không được cho Kỳ boss một cước, “Cấm động thủ động cước!”

“Đó cũng là nhà của tôi và cậu, phải không?” Không để ý đến một cước ghét bỏ của Kim Dư, Kỳ Thanh Lân đem cằm đặt lên vai y, giọng nói trầm thấp lại dễ nghe.

Kim Dư nháy mắt đỏ bừng mặt, có chút không được tự nhiên quay đầu, “Tôi không thu nhận người thích ăn nhờ ở đậu.”

Kỳ Thanh Lân nghe thấy, khóe miệng cong lên: “Yên tâm. Tôi tuyệt đối từ trong ra ngoài đều rất hữu dụng.” Hơn nữa, còn là từ thân đến tâm nha.