Phong Kỳ không biết suy nghĩ của Phó Cẩm Nhiên, nếu như biết suy nghĩ này của Nữ Chính, chỉ sợ Nam Chính cũng sẽ không mang Nữ Chính hồi kinh.
Hắn chỉ một lòng muốn nhanh chóng tiến cung hồi bẩm thánh thượng, sau đó về nhà nhìn người thương!
Nhưng nguyện vọng ấy của Phong Kỳ cuối cùng vẫn là ngâm nước nóng, Hoàng Thượng nghe hắn hồi báo xong, lại tiếp tục cùng hắn bàn luận về bố trí biên quan cùng với việc sử lý các tướng lĩnh bại quốc, đề cập đến sự phát triển quốc gia, hắn không thể không coi trọng, hai người từ buổi chiều thương lượng đến buổi tối, chờ bàn luận xong, mới phát hiện trời đã tối .
Khi hắn trở lại phủ tướng quân, theo thói quen mà đi đến sân Tô Nhan . Lại phát hiện trong viện đèn đã tắt, hơn nữa cửa cũng bị đóng chặt!
Hắn tức giận đến cắn chặt răng, mình ở biên quan trong lòng mỗi ngày đều thương nhớ cô , hơn nữa trở về không đi gặp thánh thượng trước mà chạy tới gặp cô , cô không cảm động thì thôi đi, không đợi hắn thì chưa tính , mà cư nhiên còn không để cửa, thật vô tâm!
Hắn nhẹ nhàng cạy cửa sổ, từ cửa sổ nhảy vào, lớn như vậy, chưa bao giờ làm chuyện lén lút như bây giờ!
Dựa theo ánh trăng, Phong Kỳ thấy được khuôn mặt mà mình mong nhớ, ngũ quan như cũ xinh đẹp lay động lòng người, da thịt trắng như sứ mềm mịn căng bóng , khi ngủ cô thích nghiêng người, áo ngủ rộng thùng thình dưới tư thế ngủ nghiêng hơi lỏng ra, khe rãnh trước ngực no đủ làm hắn nhìn đến rõ ràng. Trong ánh mắt không khỏi mang lên một tia nóng nảy.
Tô Nhan đang ngủ mơ, tự nhiên cảm giác như có một ngọn núi to lớn đè nặng mình, làm mình không thở nổi.
Cô bị đè ép mà tỉnh lại, đối mặt với ánh mắt tràn đầy lửa nóng, làm cô không khỏi co người lại.
Cảm giác được cô động đậy, Phong Kỳ đưa miệng đến bên tai cô, nói nhỏ:
"A Nhan chẳng lẽ không nhớ ta sao, ta ở biên quan nửa năm, không có ngày nào không nghĩ đến việc như hiện tại là đem nàng đè ở dưới thân!"
Hắn vừa nói, vừa thổi khí bên tai , Tô Nhan xấu hổ đến hai má đỏ bừng bừng.
Có điều, cô nhớ tới lời người hầu hồi báo vào ban ngày, ngượng ngùng trong lòng tiêu tan không sót ,nghiêm mặt nói:
"Ngươi đã có nữ nhân của mình, cần gì phải tới trêu chọc ta."
Trong giọng nói mang theo một tia mất mát.
Phong Kỳ lại cho rằng cô nói giỡn, không khỏi cười nói:
"Nữ nhân của ta còn không phải là nàng sao?"
Tô Nhan lúc này trong lòng đều lạnh một nửa . Nói không chừng ,không được bao lâu hắn sẽ ly dị mình, đem Phó Cẩm Nhiên cưới về nhà, vậy mà dám ở đây lừa mình , coi chừng hắn muốn cưới hai vợ!
Tên tra nam đáng chết này, sao cô có thể ngu ngốc thích hắn như vậy chứ!
"Ngươi còn muốn gạt ta, hôm nay bao nhiêu người đều thấy ngươi từ biên quan mang về một nữ tử, nàng ta là nữ nhân của ngươi, ngươi thích nàng cũng không sao , cùng lắm thì ta rời đi, cho ta cái thể diện một chút không được sao, bây giờ ngươi lại còn muốn tới đây dây dưa với ta....."
Nói đến chỗ thương tâm, nghĩ đến mình thật sự uỷ khuất, cũng bất giác mà rơi lệ.
Phong Kỳ lại bị cô nói đến ngây ngốc, ủa chuyện gì vậy, nữ nhân ngu ngốc này, thích suy nghĩ miên man cái gì vậy.
Cô nghĩ như vậy, thật oan ức cho hắn không...
Tô Nhan khóc đến đau lòng, lại phát hiện Phong Kỳ đem đầu vùi vào cổ mình, bả vai vừa động, tiếng cười trầm thấp từ trong miệng hắn truyền ra tới, trong tiếng cười mang theo sung sướиɠ đến từ đáy lòng.
"A Nhan đây là ghen sao, chứng tỏ nàng đã thích ta, ta thật vui mừng."
Hắn ngẩng đầu, lau đi nước mắt trên mặt cô, gằn từng chữ.
"Trừ bỏ nàng, ta không còn nữ nhân khác, cũng lại không thích người nào nữa. Nữ tử theo lời nàng nói, kêu Phó Cẩm Nhiên, nàng ta với quân lính có ơn , ta cũng coi nàng ta như ân nhân mà tôn trọng, không có theo như lời nàng nói là tình yêu nam nữ. Sở dĩ mang nàng ta vào kinh, cũng chỉ là thánh thượng nghe chuyện của nàng ta, muốn gặp nàng ta một lần mà thôi. Nàng hiện tại, còn cho rằng ta thích nàng ta sao?"