Hắn cảm nhận được mu bàn tay lạnh lẽo, mới phát giác nàng khóc, niềm vui vẻ kéo tới toàn thân hắn, nước mắt mềm mại ướŧ áŧ chảy thành dòng như cam lộ làm dễ chịu toàn thân tràn ngập ác ý đến tận xương cốt kia của hắn.
Nàng hu hu phát ra âm thanh, nhưng bị hắn lòng bàn tay ngăn lại.
“À, ngươi đang nhắc nhở ta tên họ Chu kia phải không? Hiện tại phụ thân hắn đã từ bỏ hắn, mặc hắn nhốt ở địa lao, mà hắn, chỉ cần chọc ta mà xem.”
Cả nhà bọn họ vốn chính là phe phái của Thái Tử, giờ đã tự thân khó bảo toàn, phụ thân hắn chắc chắn sẽ không vì một tên con vợ lẽ mà có động tác gì.
Phó Lan Tiêu nói: “Ngươi muốn đi bầu bạn với hắn sao? Đại Tranh.”
Đại Tranh không hề để ý mà giãy giụa, nhưng sức lực nàng không thắng nổi Phó Lan Tiêu.
Hắn bực bội lại lòng sinh cổ quái, yếu như vậy, eo nhỏ như vậy, một tay hoàn toàn có thể ôm hết, khó trách cứ luôn lộ ra dáng vẻ thanh thuần, đi câu dẫn người.
Ngay ở trên hội thơ phú, cũng không chịu ngồi yên, nếu thực sự có một vài nam nhân thích như vậy, nàng chỉ sợ cũng muốn đi đóng góp cho người ta.
Cưới nương tử nào, cũng chẳng qua là một kẻ “Có một thân khác” mà thôi.
“Kết cục của ngươi như thế nào, chẳng qua đều dựa hết vào ý muốn của ta.”
Cả khuôn mặt của Đại Tranh tái nhợt, giãy giụa lợi hại hơn, nàng nảy sinh ác độc mà cắn tay hắn một cái, cho đến khi mùi máu gần như xông lên xoang mũi, nàng mới được buông ra.
Nàng nhận ra nàng đã sắp cắn rớt một miếng thịt của hắn luôn rồi.
Nàng hô hấp liên tục từng ngụm, giống như con cá mắc cạn, ở bên bờ kéo dài hơi tàn, đồng thời lại tận lực cách hắn xa một ít.
“Lan Cửu, lúc trước nếu ta biết ngươi là người như vậy, ta tuyệt đối sẽ không cứu ngươi.”
“Hiện tại cũng đã chậm.” Dù cho trên tay máu tươi đầm đìa, Phó Lan Tiêu tựa như không cảm giác được đau đớn vậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong mắt nổi lên ý hài hước.
“Chúng ta một hai phải như vậy sao?” Đại Tranh nhổ ra một ngụm máu, trong miệng lải nhải vài câu mắng chửi bằng giọng địa phương, Phó Lan Tiêu cảm thấy nàng quá thô lỗ.
Nhưng đôi mắt nàng lấp lánh, dấu vết đã khóc làm khuôn mặt nàng càng thêm oánh nhuận, ở giữa rừng đào giống như một yêu tinh giảo hoạt.
Hắn cho rằng nàng cố ý, có lẽ cũng là do có tác dụng của rượu, thanh âm nàng ai oán, mềm thành một bãi nước xuân: “Ngươi giả vờ quá giỏi, nếu không ngươi đặt điều kiện đi, như thế nào ngươi mới có thể buông tha ta?”
Đáng thương như thế.
Cho nên sao có thể buông tha nàng.
“Hóa ra ngươi ở chỗ này.”
Thanh âm tinh tế bị người tới tìm người nghe được, rất nhanh đã tìm được vị trí bọn họ, đúng là Tống Tiên Chu mỹ danh đầy người, đi theo hắn lại đây là người lúc nãy như có như không đôi phó với Phó Lan Tiêu.
Ánh sáng cuối cùng cũng kéo dài tới chỗ tối, làm cho hình dáng người trong bóng tối trở nên rõ ràng hơn.
Khi Phó Lan Tiêu từ chỗ tối đi ra, Đại Tranh ngạc nhiên phát hiện, trên mặt Phó Lan Tiêu cũng không có vẻ không vui khi cuộc nói chuyện của hai người bị cắt ngang, thậm chí cả ngữ điệu tăm tối thô bạo khi nói chuyện cùng nàng lúc nãy cũng không thấy đâu.
Thay thế chính là một bộ biểu tình kinh ngạc lương thiện của hắn.
Lừa ai chứ.
Kẻ nào tin ngươi đều là chó.
Đại Tranh oán hận nghĩ.
“Các ngươi sao lại tới đây?” Hắn cười như không cười, nghe không ra cảm xúc dư thừa.
“Không phải thấy ngươi hồi lâu cũng không trở về sao?” Người bên cạnh Tống Tiên Chu âm dương quái khí cười, “Còn tưởng rằng ngươi uống nhiều quá rớt xuống sông.”
Phó Lan Tiêu kéo kéo khóe miệng, giống như ngay cả việc cười đáp lại hắn cũng lười.
Tống Tiên Chu nhìn đến khuôn mặt đầy nước mắt của Đại Tranh một bên, nghi hoặc nói: “Ấy? Đại Cống Sĩ, sao ngươi cũng ở chỗ này?”
“Ngươi quen biết ta?” Đại Tranh nhanh chóng lau lau nước mắt trên mặt, sửa sang lại xiêm y.
“Thiếu niên anh tài, Tống mỗ đương nhiên nhận ra được, hơn nữa, ở hội phú thơ, ngươi ngồi ở đối diện ta nha, Đại Cống Sĩ thực làm người khác khắc sâu ấn tượng.” Tống Tiên Chu thẳng thắn thành khẩn cười, ngay sau đó nhíu mày: “Miệng ngươi làm sao vậy, hình như đổ máu kìa.”
“Ngươi cũng thật là, tay ngươi làm sao vậy.” Tầm mắt Phó Lan Hữu dừng trên bàn tay Phó Lan Tiêu, đập vào mắt là những hàng máu đỏ nhỏ giọt như rèm châu, nếu là bình thường, Phó Lan Hữu nhìn thấy Phó Lan Tiêu bị thương đều phải vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhưng giờ này khắc này, thiếu nữ xoa miệng một bên khiến cho hắn chú ý.
Không khỏi cũng quá trùng hợp chứ.
“Gặp phải một con mèo hoang thôi.” Phó Lan Tiêu không chút nào thèm để ý miệng vết thương, khoanh tay đứng nhìn.
Phó Lan Hữu lại giống như bắt được giấu đầu lòi đuôi trong đó, “A? Hóa ra cửu đệ thích động vật vậy, cũng dễ mà, lần sau ta nhất định gãi đúng chỗ ngứa, đưa ngươi chút kỳ trân dị thú.”
“Có điều, ngươi cùng tiểu lang quân này hóa ra lại quen biết, ta còn tưởng rằng hắn đã sớm rời đi rồi, các ngươi ở chỗ này nói cái gì vậy?” Hắn nghiền ngẫm, trên đời này còn có thể có người cùng Phó Lan Tiêu đánh nhau?
Lúc trước hắn cũng là ở trong ngày giỗ của Hoàng Hậu mới nhặt được ít thành công đấy!
“Ta đương nhiên cũng là vì nghe nói Đại Cống Sĩ văn thải bất phàm, tiến đến lãnh giáo một vài.” Phó Lan Tiêu nói dối hạ bút thành văn, duỗi tay muốn lôi Đại Tranh đi, tiếp tục sự tình vừa rồi của bọn họ, “Ngươi nói đúng không, Đại Cống Sĩ?”
Sau khi cuộc đối thoại bị khách không mời mà đến cắt ngang, Đại Tranh mới bừng tỉnh đại ngộ, nàng thu hồi lời nói phía trước, nàng sai hoàn toàn rồi, sao lại cảm thấy có thể cùng Lan Cửu nói chuyện rõ ràng được chứ, nàng sẽ không lại cho hắn cơ hội, trực tiếp nghiêng người không cho hắn chạm vào.
Kết quả, chân vừa trượt, trực tiếp ngã vào sông.
May mắn nước sông không sâu, ngay cả khi nàng ngồi ở giữa sông, mực nước cũng chỉ vừa tới phần eo nàng.