Không Nói Nổi

Chương 44

Cuối cùng Cố Ngôn Sênh cũng coi như là đưa được Thẩm Kham Dư về nhà.

Lúc không bận rộn, mỗi ngày Cố Ngôn Sênh đều chăm sóc Thẩm Kham Dư ăn cơm, ôm cậu ngủ, cùng cậu và Điềm Điềm đi công viên trò chơi. Cố Ngôn Sênh một tay ôm con gái, một tay nắm chặt tay cậu.

Còn lúc bận rộn, Cố Ngôn Sênh sẽ nhín chút thời gian call video với Thẩm Kham Dư. Anh yêu cầu cậu không chỉ lộ mặt mà còn phải quay từ đầu đến chân cho anh xem, còn phải quay cả không gian xung quanh tránh để cho Cá Con lén lút trốn nơi nào đó mà khó chịu.

Có một lần call video Thẩm Kham Dư ấp úng nói hiện tại không tiện quay cả người, Cố Ngôn Sênh không chờ cậu nói xong, gấp gáp cuống hết cả lên nói bây giờ sẽ lập tức về nhà. Thẩm Kham Dư hoảng hốt run lẩy bẩy mà nói: “A Sênh em đang tắm.”

Vốn dĩ nghĩ rằng giải thích như vậy Cố Ngôn Sênh có thể yên tâm hơn nhưng không ngờ anh lại nói thẳng: “Sau này em không được tắm một mình nữa.”

Thẩm Kham Dư lúng túng nhìn anh, không biết phải làm sao: “Sao vậy…”

“Em đang mang thai không tiện di chuyển. Trên sàn rất trơn, sau này để anh giúp em tắm.”

“Dạ… dạ được…” mặt Thẩm Kham Dư có chút hồng cũng không dám từ chối Cố Ngôn Sênh, bởi vì cậu đã hứa sẽ nghe lời anh.

Thẩm Kham Dư không có cảm giác an toàn nên thời gian mang thai càng ngày càng ỷ lại vào Cố Ngôn Sênh.

Thực tế thì Cố Ngôn Sênh rất hưởng thụ điều này, có một ngày đến mười giờ mới tan ca, thư ký nhỏ giọng nói Thẩm Kham Dư đang chờ anh ở bên ngoài. Phản ứng đầu tiên của anh là đau lòng khôn xiết.

Thẩm Kham Dư mặc một bộ quần áo rộng thùng thình co ro nằm trên sofa trước sảnh lớn mà ngủ. Bảy tháng rồi nên bụng hiện ra rất rõ, càng thấy rõ thân thể gầy yếu của cậu.

Thời tiết ấm dần lên nên sảnh lớn mở điều hòa rất thấp, Cố Ngôn Sênh nhìn thấy Thẩm Kham Dư chỉ mặc mỗi bộ đồ rộng đấy mà ngủ liền gấp gáp chạy như bay, tay anh chạm đến khuôn mặt lạnh băng của cậu, đầu anh “ong” một tiếng liền cởϊ áσ khoác ra bọc lấy, quay sang thứ ký quát: “Sao không chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút? Em ấy sợ lạnh cũng không biết mang đến cho em ấy một cái chăn à!”

Thư ký bối rồi cảm thấy lỗ tai mình hình như có vấn đề rồi. Cô nhớ rõ ràng Cố tổng không có thích vợ của mình. Cả studio này đều biết mối quan hệ của hai người, cả những tin đồn khó nghe cũng đã nghe qua.

Trước đây mọi người sẽ thường xuyên thấy Thẩm Kham Dư đem cơm đến chờ Cố Tổng, chờ đến mức ngủ quên mất. Cố tổng tan ca rồi cũng sẽ không gọi cậu dậy mà bỏ đi trước. Dù cho cậu không ngủ cũng sẽ không nhìn thẳng vào cậu, mặc kệ cậu cầm cơm mà lon ton đi đến.

Lễ tân đều rất phiền khi thấy Thẩm Kham Dư. Bởi vì dù là xuân hạ thu đông, cậu đều năm lần bảy lượt hỏi có thể chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút không.

Có một năm vào mùa đông, máy điều hòa đã chỉnh chế độ gió ấm nhưng cậu vẫn nói là lạnh quá, bắt nhân viên lễ tân phải chỉnh nhiệt độ cao lên. Cuối cùng là chỉnh đến mức nóng bức làm người ta nghẹt thở, Cố tổng biết đây là yêu cầu của cậu liền đi ra mắng cậu một trận.

Thẩm Kham Dư nhẹ giọng nói: “A Sênh anh mới hết cảm, không thể để bị bệnh lại được.”

Cố tổng nói: “Không cần cậu quan tâm, không cần ảo tưởng.”

Ngày đó cô nhìn Thẩm Kham Dư ôm hộp cơm mà ngơ ngác ngồi trên sofa nhìn Cố Tổng rời đi, nước mắt trong hốc mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, mà hình như chính cậu cũng không phát hiện.

Từ đó trở đi không còn ai thấy cậu ngồi ở đó đợi anh nữa. Mỗi lần cậu đem cơm tới đều rời đi ngay, có hôm thì đến trước quầy lễ tân nói: “Các chị ơi nếu rãnh rỗi thì hỏi A Sênh có lạnh hay không nha.”

Trạng thái quan hệ như thế có thể nói là Cố tổng cực kì ghét bỏ cậu mới đúng… nhưng mà bây giờ thì là làm sao vậy.

Thư ký thất thần nhìn Cố Ngôn Sênh run sợ trong lòng nói xin lỗi Cố tổng.

Cố Ngôn Sênh không còn quan tâm đến cô, cúi người bế Thẩm Kham Dư còn đang say ngủ lên.

Thẩm Kham Dư run nhẹ một cái, cố gắng mở mi mắt ra Cố Ngôn Sênh lại nhẹ ngàng hôn lên mắt cậu.

“Là anh.” Âm thanh Cố Ngôn Sênh cực kì dịu dàng: “Em cứ ngủ tiếp đi, không có việc gỉ cả.”

Vậy nên Thẩm Kham Dư còn chưa tỉnh táo mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Thể trạng cậu không tốt, từ sau khi mang thai rất hay buồn ngủ. Có Cố Ngôn Sênh dỗ dành cậu ngủ cậu có thể ngủ một giấc rất lâu không tỉnh.

Cố Ngôn Sênh bế cậu lên xe, điều chỉnh ghế tựa ở một góc thích hợp, cài dây an toàn ngang cho cậu tránh chèn lên bụng cậu. Sau đó bật điều hòa ấm áp lái xe đưa cậu về nhà.

Đi được nửa đường Thẩm Kham Dư bàng hoàng tỉnh dậy. Vì không biết mình đang ở đâu cậu vươn vai nhưng bị dây an toàn cấn lên người.

“A.” Cậu che lấy bụng mình dụi dụi con mắt mà nhìn cái dây đang chèn lên người mình.

Cố Ngôn Sênh thu hết những hành động này vào tầm mắt trong đáy lòng cảm thấy thật là đáng yêu chết đi được. Anh giãm lên phanh tấp vào bên đường mà ngừng lại.

Một giây này Thẩm Kham Dư mới phản ứng là mình đang ở trên xe. Cậu quay đầu về phía ghế lái nhìn người lái xe, trên khuôn mặt còn ngái ngủ nở một nụ cười mềm nhũn tim: “A Sênh.”

Cậu vừa dứt lời Cố Ngôn Sênh nhanh như chớp mà hôn lên đôi môi cậu.

Khuôn mặt dịu dàng và ngái ngủ của Thẩm Kham Dư chuyển sang màu hồng nhạt khi anh hôn cậu, nhìn thôi người ta cũng thấy được toàn là hương vị ngọt ngào.

Cố Ngôn Sênh hôn môi xong liền hôn lên mặt cậu, tay anh xoa xoa cái bụng mềm mại của cậu: “Bụng bị chèn khó chịu à? Có đau không?”

“Không…” Thẩm Kham Dư đỏ mặt lắc đầu, sau đó co lại nhìn xung quanh: “Em mang cơm cho anh …Ơ cơm đâu mất rồi?”

“Cái này à?” Cố Ngôn Sênh cầm hộp cơm của cậu ra.

“Dạ.” Thẩm Kham Dư thẳng lưng muốn cầm lấy nhưng dây an toàn ghì lấy cậu, cậu đè lại bụng ấm ức mà khịt mũi một cái.

Cố Ngôn Sênh trầm thấp cười cười, anh mở khóa an toàn cho cậu. Anh vặn nắp hộp cơm bên trong có một phần cháo nóng nấu hột vịt bách thảo và thịt nạc. Nhìn kĩ còn thấy có cả ốc khô, tôm khô, hạt bắp, nấm hương bị rã, mấy lát táo đỏ không khỏi bật cười: “Chỉ có em mới nâu cháo trắng hột vịt bách thảo và thịt nạc thành một bữa thịnh soạn như vậy.”

Thẩm Kham Dư nhìn anh cầm muỗng, ánh mắt mong mỏi anh ăn một miếng. Thế nhưng muỗng đầu tiên Cố Ngôn Sênh lại đưa đến trước miệng cậu.

Thẩm Kham Dư sửng sốt nhưng vẫn theo bản năng mà há miệng nuốt lấy.

Cố Ngôn Sênh nhìn bộ dạng của cậu mà cười cười sau đấy ăn muỗng tiếp theo. Cứ như vậy em một muỗng anh một muỗng đến hết hộp cháo.

Hồ Lô Nhỏ ngày càng lớn thì bụng cậu ngày càng to ra, Thẩm Kham Dư di chuyển không tiện cũng không nói. Thân thể cậu cũng cực kì khó chịu, bụng gò lên làm cho lưng cậu đau eo cậu mỏi, nằm cũng không được mà đứng cũng không xong. Nội tạng bị chèn khó thở, cơn ốm nghén đã lâu nay quay trở lại.

Kinh khủng nhất là khi thai nhi lớn sẽ bắt đầu hiếu động hơn. Vách tử ©υиɠ của Thẩm Kham Dư rất mỏng, lúc thai động ra đau đến mức sắc mặt cậu trắng toát đầu đầy mồ hôi. Nghiêm trọng hơn có lúc sẽ đau đến nôn ói, mấy tháng trước vất vả nuôi được chút thịt bây giờ bị dằn vặn không thấy đâu.

Cố Ngôn Sênh thấy bây giờ anh không thể đi làm được nữa liền đến studio mà bàn giao các công việc còn lại. Toàn tâm toàn ý muốn ở nhà chăm sóc cậu, đến gần ngày thì sẽ mổ sinh Hồ Lô Nhỏ ra.

Thực tình thì anh tính sẽ chọn phương pháp sinh mổ.

Cuộc họp quan trọng sắp diễn ra, trong lòng Cố Ngôn Sênh không hiểu vì sao lại bồn chồn không yên. Sau khi phát biểu xong ý kiến anh nhanh chóng gọi cho Thẩm Kham Dư, nhưng không ngờ điện thoại không liên lạc được.

Anh quyết định phải về nhà, trên đường đi đến bãi đậu anh gọi cho Đường Tu nói nếu y rãnh thì đến nhà anh gấp rồi chạy xe như bay về nhà.

Trong phòng khách không một bóng người thế nhưng trong phòng ngủ lại vọng ra tiếng rên nhỏ như mèo con, trái tim Cố Ngôn Sênh thắt lại đau đớn.

Anh chạy vọt vào phòng ngủ trông thấy Thẩm Kham Dư quỳ dưới đất, người ngã trên giường. Hai chân cậu mở ra cái bụng to xệ giữa hai chân, hai tay cậu nắm chặt thành giường thân thể căng cứng đau đớn vô cùng nhỏ giọng mà kêu. Do tử ©υиɠ chưa mở ra hết nên bên dưới của cậu chẳng có thứ gì nhưng mặt cậu đã trắng bệch, ánh mắt mông lung. Cố Ngôn Sênh gọi cậu mấy lần mới dần dần tỉnh táo lại, đôi mắt ướt nhẹp khó khăn đáp Cố Ngôn Sênh đang gấp muốn điên, lầm bầm gọi tên của anh, đôi môi run cầm cập: “A Sênh..”

“Anh đây, đau lắm phải không?” Cố Ngôn Sênh gắt gao nắm tay cậu, cúi người hôn lên đôi môi cùng cái trán ẩm ướt của cậu: “Đau bao lâu rồi?”

Thẩm Kham Dư cố hé mở môi khô khốc nhìn Cố Ngôn Sênh cười: “Không sao A Sênh… em có thể…có thể sinh con ra mà… có thể sinh…”

Cố Ngôn Sênh nhìn thai nhi đã trượt xuống phần chậu biết bây giờ không thể hỏi đầu đuôi, cũng không kịp đưa cậu đi bệnh viện chí có thể hỏi đơn giản trạng thái của cậu: “Em rặn lâu lắm rồi phải không?”

Nhìn cậu vô lực mà gật đầu, Cố Ngôn Sênh cẩn thận để cậu nằm xuống rồi đi vòng xuống xem huyệt của cậu.

Chỉ sưng tấy ở vòng ngoài, Cố Ngôn Sênh cho ngón tay vào kiểm tra vẫn chưa được bảy phân, cũng chưa chạm được đầu đứa bé, Thẩm Kham Dư cứ run rẩy không yên.

Cố Ngôn Sênh rụt tay lại gọi điện cho Đường Tu nói rõ tình trạng của cậu khả năng tám chín phần là sinh tại nhà, anh nhẹ ôm cậu vào l*иg ngực: “Kham Dư, nghe anh nói này, huyệt của em chưa có mở ra hết, nước ối cũng chưa có chảy ra, em không được dùng sức rặn nữa.”

Thẩm Kham Dư định trả lời anh bụng đột ngột co thắt, đau đớn khiến mặt cậu xanh lè, tay cậu siết chặt thành giường.

Cố Ngôn Sênh kéo tay cậu ra: “Đau thì nắm lấy anh này.”

Thẩm Kham Dư vẫn còn rất đau nhưng một tiếng cũng không kêu ra, lực nắm tay Cố Ngôn Sênh cũng không nặng. Mũi Cố Ngôn Sênh chua xót nhìn cậu ướt nhẹp tóc nhẹ giọng dỗ: “Em đau thì kêu lên đi, nắm chặt tay anh cũng được, đừng nhịn.”

Vượt qua giai đoạn co thắt, Thẩm Kham Dư hụt hơi cầm tay Cố Ngôn Sênh lắc đầu nói: “A Sênh, em không có đau…”

Cố Ngôn Sênh cười khổ lại không muốn cậu phí sức vì cậu còn cần dùng sức nhiều. Lát nữa Đường Tu chạy đến đỡ đẻ, trong khi Thẩm Kham Dư liều mạng sinh con ra, anh chẳng có thể làm được gì ngoài lau mồ hôi cho cậu.

Đau đớn qua mấy lần, Thẩm Kham Dư trằn trọc trong l*иg ngực giãy dụa, cả người tái đi, Cố Ngôn Sênh sợ cậu không chịu nổi thế mà cậu còn nghiêm mắt nói với anh: “Thế này…lâu quá….anh để em đi dạo…chút đi…”

Cố Ngôn Sênh run rẩy thờ dài: “Em còn đi nổi không?”

“Đi được mà…” Thẩm Kham Dư ngẩng đầu đầy mồ hôi nhìn Cố Ngôn Sênh cười khúc khích: “Có anh ở đây…em không sợ…em đi được..”

Thân thể Thẩm Kham Dư mềm ra, Cố Ngôn Sênh dùng hết sức đỡ mới miễn cưỡng để cậu đứng vững được, cậu lao lực mà tựa vào anh từng bước từng bước mà đi, ngoại trừ thở dốc cậu không phát ra âm thanh nào. Có lúc quá đau sẽ gằng giọng mà gọi tên Cố Ngôn Sênh, anh sẽ ghé vào tai cậu mà nói, anh ở đây.

Không biết qua bao lâu Thẩm Kham Dư nắm lấy tay Cố Ngôn Sênh dùng sức run rẩy gọi tên Cố Ngôn Sênh: “A Sênh….”

Một dòng nước ấm chảy ra bên dưới thân cậu, có một ít bắn lên giày Cố Ngôn Sênh.

Vỡ nước ối rồi.

Phút chốc đầu Cố Ngôn Sênh trống rỗng, anh cố khôi phục thần trí nhanh chóng dưa Thẩm Kham Dư trở lại giường nằm xuống, anh kiểm ra thấy tử ©υиɠ đã mở ra toàn bộ liền nói Thẩm Kham Dư có thể dùng sức rồi.

Sắc mặt Thẩm Kham Dư trắng bệch hai chân co lại trên giường, nắm chặt lấy thành giường cau mày dùng sức đẩy.

Cố Ngôn Sênh ôm cậu nên không thể nhìn thấy quá trình cậu sinh chỉ có thể máy móc hôn trán cậu nói: “Cố lên, sắp sinh ra rồi.”

Thẩm Kham Dư tốn sức hít sâu một hơi sau đó nín hơi cố gắng dùng sức đẩy xuống dưới. Cố Ngôn Sênh không biết cậu nín thở bao lâu chỉ khi thấy mặt cậu tái đi, mới nhanh chóng vỗ mặt cậu: “Đừng gấp, em phải thở, thở ra đi em.”

Thẩm Kham Dư hoảng loạn thở gấp lại cứ luôn cố dùng sức đẩy ra, mặt xanh rồi lại tím, Cố Ngôn Sênh không tưởng tượng nỗi có bao nhiêu đau đớn.

Cậu lại dùng sức thêm lần nữa, mệt mỏi mà thở gấp âm thanh yếu ớt nói: “A Sênh… đi xem xem…Hồ Lô Nhỏ… em không sao… tự em có thể…A..có thể…”

Cố Ngôn Sênh vội vàng đi xuống nhìn phía dưới của cậu chỉ thấy miệng huyện hé ra, hình như đã trông thấy đầu đứa nhỏ. Thẩm Kham Dư dùng sức không ngừng đẩy xuống chỉ là một lúc một chậm đi.

Cố Ngôn Sênh cau mày nói: “Nghỉ ngơi một chút… từ từ dùng sức, em như vậy không được đâu.”

Thẩm Kham Dư “dạ” một tiếng cắn răng dùng sức, tay cậu nắm thành giường vang lên tiếng xương kêu răng rắc, cả người run run. Đầu Hồ Lô Nhỏ cuối cùng cũng lộ ra ngoài một chút nhưngt Thẩm Kham Dư mất sức thả lực làm đứa nhỏ lại thụt vào trong.

Cố Ngôn Sênh hận không thể dùng tay kéo đứa nhỏ dằn vặt cậu: “Em có sao không?”

“Không ạ..” Thẩm Kham Dư hít một hơi thật sau lại dùng sức đẩy mạnh.

Đầu thai nhi rốt cuộc cũng lộ ra một chút không có bị thụt lại, chỉ là nó bị kẹt lại chắc là Thẩm Kham Dư cực kì khó chịu. Cố Ngôn Sênh nhớ đến những gì anh tham khảo liền đeo bao tay vào giúp Thẩm Kham Dư mở rộng.

Thẩm Kham Dư cố đè nén lực mà ép thai ra ngoài, cái đầu bé con càng lộ ra nhiều hơn nhưng lại kẹt do vòng đầu bé to, dùng sức thế nào cũng không đẩy ra nữa. Cố Ngôn Sênh đã mở rộng huyệt cậu, nhưng thành vách mỏng manh vẫn bị xé rách máu tươi chảy ra.

Thẩm Kham Dư chịu không nổi mà khẽ run khản giọng gọi: “A Sênh…”

“Anh ở đây.”

“A Sênh…”

Cố Ngôn Sênh cảm thấy có gì đó không ổn lắm vội ngẩn đầu lên phát hiện môi cậu bị cắn nát, anh mắt cũng dại ra.

Cố Ngôn Sênh hoảng hốt kêu lên: “Kham Dư!”

“Cố Ngôn Sênh!”

Là Đường Tu gọi.

Đường Tu đưa theo đồng nghiệp khoa sản của anh là Mộ Như Tĩnh đến, Cố Ngôn Sênh cố gắng bình tĩnh nói rõ tình huống sau đó ôm lấy Thẩm Kham Dư thần trí mơ màng không ngừng nói chuyện với cậu.

Đứa nhỏ kẹt ở huyệt mãi không chịu ra, Thẩm Kham Dư đau đến nghẹt thở chỉ theo bản năng mà cố gọi A Sênh.

Mộ Như Tĩnh kiểm tra tình hình của đứa nhỏ: “Không thể để em ấy nằm như thế, người nhà ôm em ấy dậy, cho em ấy tựa vào người anh. Đường Tu, anh cho em ấy thở oxi đi.”

Cố Ngôn Sênh leo lên giường thay đệm giường thành tấm lưng của anh, Đường Tu lấy bình oxi ra, đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho cậu, nhìn Cố Ngôn Sênh nói: “Cậu chú ý tư thế, đừng đè lên ngực em ấy.”

Cố Ngôn Sênh gật đầu nhìn Thẩm Kham Dư trong ngực mình hít thở khó khăn, tóc cậu bị mồ hôi làm ướt đẫm. Cũng may là được cho thở oxi đôi mắt dục ngầu của cậu cuối cùng cũng có chút ánh sáng.

“Vị trí thai đã ổn, tử ©υиɠ co rút cũng rất tốt, cố gắng một chút nữa đầu có thể chui ra rồi.” Mộ Như Tĩnh khích lệ nói: “Nào, hít một hơi, dùng sức.”

Sắc mặt tái nhợt Thẩm Kham Dư gật đầu, khổ cực hít một hơi, cổ cậu hơi ngửa về sau cơ thể cong lên dùng sức đẩy xuống.

Cố Ngôn Sênh mơ hồ nghe được tiếng “Bụp”, Mộ Như Tĩnh mừng rõ nói: “Tốt rồi tốt rồi, đầu ra rồi!”

Đường Tu quát: “Còn không mau đỡ đầu đứa nhỏ? Lần đầu cậu đỡ đẻ hay gì?”

“Cậu gấp cái gì? Cũng có phải con cậu đâu!” Mộ Như Tĩnh liếc mắt nhìn y.

“A Sênh…” Thẩm Kham Dư vô cùng suy yếu, tuy đầu thai đã ra ngoài có thể nghỉ ngơi một chút nhưng còn phần vai của đứa bé cũng rất gian nan, đau đớn bao nhiêu cậu cũng chỉ gọi tên Cố Ngôn Sênh, làm Cố Ngôn Sênh đau lòng khôn xiết.

“Em giỏi lắm, chúng ta cố thêm lần nữa, sẽ nhanh thôi.” Cố Ngôn Sênh lau mồ hôi cho cậu rồi ép cậu ăn chút socola.

Cơn đau lại quay lại, Thẩm Kham Dư căng thẳng nắm lấy Cố Ngôn Sênh lại không kêu tiếng nào.

“Có chút chảy máu rồi, không thể dùng sức từng đợt nữa, phải dùng một lực mạnh mau chóng đẩy đứa nhỏ ra, nếu không đứa nhỏ sẽ ngạt thở.” Găng tay Mộ Như Tĩnh toàn là máu.

Đường Tu hiểu ra: “Nào, Cá Con hít thở với anh nào hít…. Hít nào, chậm thôi…”

“A… Hồ Lô Nhỏ …. A Sênh ….” Thẩm Kham Dư nghe Hồ Lô Nhỏ có thể sẽ nghẹt thở, liền phối hợp nghe theo nhưng thực sự là cậu không còn sức, hô hấp rối loạn. Ngoại trừ máu cứ liên tục chảy ra, vai của thai nhi cứ mãi kẹt ở nơi đó không có chút nhúc nhích.

“A…” hơi thở của Thẩm Kham Dư mỏng manh, quá trình sinh quá dài làm tiêu hao sức lực của cậu, nhưng cậu vẫn nỗ lực không oán giận không có than đau, nằm trong lòng Cố Ngôn Sênh yên lặng dùng sức, không thở nổi thì há miệng từ từ hít vào oxi, cắn răng kiên trì.

Mộ Như Tĩnh đỡ đầu đứa nhỏ, động viên: “Ừm… Cá Con phải không em? Em dùng sức là được, chị giúp em nha, rất nhanh sẽ sinh xong nè.”

Thẩm Kham Dư trong ngực Cố Ngôn Sênh cố đem hết lực sinh đứa nhỏ, Cố Ngôn Sênh đau lòng không ngừng hôn môi cậu, như là tiếp thêm sức mạnh cho cậu.

“Bác sĩ, sao rồi?” Đầu Cố Ngôn Sênh cũng toàn mồ hôi, tầm mắt mơ hồ không nhìn thấy bên dưới của Thẩm Kham Dư.

Mộ Như Tĩnh lo lắng nói: “Không có động tĩnh gì.”

Thẩm Kham Dư run rẩy thiếu chút trượt xuống may mà Cố Ngôn Sênh ôm lấy cậu.

“Cậu dùng sức mà ấn vào bụng em ấy, chỗ này này!” Mộ Như Tĩnh dặn dò Cố Ngôn Sênh, sau đó nói với Đường Tu: “Cậu đỡ hai người họ đi, nhanh lên.”

Cố Ngôn Sênh vươn tay đến phần bụng cứng của Thẩm Kham Dư mà ấn xuống, tâm lý anh hoảng loạn, nhưng biết rõ ngoài cách này ra không còn cách nào khác đành nghe lời Mộ Như Tĩnh chạm đến nơi nhô ra mà ấn.

Tròng mắt Thẩm Kham Dư co rút lại, miệng chỉ phát ra vài âm thanh vụn vỡ.

“Đừng kêu đau! Mau dùng sức!” Mộ Như Tĩnh quát lên.

Đường Tu cắn răng nghiến lợi trừng Mộ Như Tĩnh: “Cậu đừng quát em ấy, sẽ dọa em ấy đó.”

“Không có chuyện gì Kham Dư à, không sao.” Cố Ngôn Sênh nhẹ giọng dỗ dành, hoàn toàn không nhận ra âm thanh của mình cũng không bình tĩnh bao nhiêu: “Đừng dể ý bọn hô, em dùng sức đi…”

Sắc mặt Thẩm Kham Dư xanh ngắt lại bị Cố Ngôn Sênh ấn bụng thở không ra hơi, nghẹn giọng đến mức môi thâm tím chỉ có thể dựa vào ý thức còn sót lại mà dùng sức, cố gắng mười mấy lần, vai của đứa nhỏ cũng đã chui ra kèm theo máu ở miệng huyệt nhớt nháp.

Mộ Như Tĩnh mừng quýnh: “Ra rồi, đã ra rồi!”

Cố Ngôn Sênh khàn giọng mở miệng, âm thanh như cầu xin Mộ Như Tĩnh: “Bác sĩ nhỏ giọng thôi, tim của em ấy không chịu được.”

“A… A Sênh … Giúp em một chút…” Thẩm Kham Dư gọi Cố Ngôn Sênh không ngừng, mày cậu nhíu lại cố dùng sức, theo bản năng mà đẩy xuống dưới.

“Anh giúp em, đừng sợ.”

Thực tình Cố Ngôn Sênh rất sợ, thật sự rất sợ.

Nhớ đến quà trình từ khi mang thai đến khi sinh con của Thẩm Kham Dư gian nan thống khổ, anh chỉ muốn quay lại lúc mình làm bậy mà chém một nhát.

Đường Tu ở bên cạnh xoa tấm lưng lạnh ngắt của Thẩm Kham Dư, nhẹ nói: “Cá Con dùng sức một chút nào, sắp xong rồi. Người ta nói mấy đứa nhỏ khó sinh đều là bảo bối, anh sẽ là cha nuôi của Hồ Lô Nhỏ ha.”

“A Sênh…” dường như cơn đau thắt đến cùng cực, Thẩm Kham Dư gầm nhẹ một tiếng sau đó xịu lơ trong lòng Cố Ngôn Sênh.

Cố Ngôn Sênh hoảng hồn, hô hấp ngưng lại: “Kham Dư?”

Đường Tu nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Thẩm Kham Dư nói: “Không sao cả, không sao đâu. Đau quá nên hôn mê thôi, để em ấy nghỉ ngơi chút đã… Sao rồi, đứa nhỏ ra chưa?”

“Dựa vào co rút của tử ©υиɠ có thể ra rồi.” Mộ Như Tĩnh nhẹ nhõm thở phào, nhẹ nhàng kéo đứa nhỏ ra ngoài: “Bảo bối nhỏ ơi, ngoan ngoãn ra ngoài nào. Ba con vất vả lắm rồi, đừng có làm khó ba con nữa….”

Cố Ngôn Sênh ôm Thẩm Kham Dư đầu óc trống rỗng bỗng nghe một tiếng nước sau đó là tiếng khóc nỉ non của Hồ Lô Nhỏ.

Thẩm Kham Dư nghe tiếng con trai khóc, cơ thể nhẹ run lên, ý thức có chút mơ hồ.

“Ôi chào, là con trai nha, rất xinh!” Mộ Như Tĩnh làm sạch mũi miệng của đứa nhỏ, đáy lòng thở dài nói: “Mới sinh ra mà xinh đến như vậy, thật hiếm thấy…”

Đường Tu liếc mắt lại gần, anh thấy Mộ Như Tĩnh nói chẳng quá chút nào: “Quào, xinh quá vậy, không giống mấy đứa nhỏ khác.”

Cố Ngôn Sênh không nghe thấy bọn họ đang bàn tán, anh thậm chí còn không nghe lọt lỗ tai âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở khò khè của Thẩm Kham Dư, còn có giọng nói yếu ớt cầu xin của cậu: “A Sênh… Anh đừng, đừng đuổi em đi bây giờ.. được không…”

“Anh cho em.. nhìn Hồ Lô Nhỏ … ôm một cái thôi… em xin anh, xin anh đó… chỉ một cái thôi…”

Cả người Cố Ngôn Sênh ướt đẫm, nước mắt Thẩm Kham Dư còn thấm vào vai anh. Anh luôn miệng nói sẽ không đuổi cậu đi, sẽ không ai đuổi cậu, cậu còn phải chăm Hồ Lô Nhỏ lớn lên nữa. Có thể do ý thức cậu mơ hồ nên không nghe được anh nói gì.

Cậu nghẹn ngào, dùng chút sức còn sót lại nắm lấy vai áo Cố Ngôn Sênh, cứ luôn khẩn cầu nói: “Cho em một cơ hội… một cơ hội …A Sênh… xin anh đó…”

“Không được sao… vậy cũng không sao… không sao…” Cậu sặc khụ khụ rồi nở nụ cười, trước khi bất tỉnh còn nhỏ giọng mà nói: “A Sênh em yêu anh…. Còn có Điềm Điềm, Hồ Lô Nhỏ ….ba yêu, yêu các con…”

Cố Ngôn Sênh nhịn rất lâu cuối cùng cũng không chịu nổi mà rơi nước mắt.

Vì sinh cho anh đứa con trai này Thẩm Kham Dư gần như mất nửa mạng, vốn là có thể kiêu ngạo ngẩng đầu làm càn, đòi cái này muốn cái kia, cái gì anh cũng sẽ đem đến cho cậu, cả thế giới đều cho cậu.

Vậy mà sinh xong, câu đầu tiên cậu nói lại là: Đừng đuổi cậu đi, cậu muốn nhìn con trai một chút.

Cậu đau thành như thế lại còn cười khúc khích nói với anh không sao cả, cậu thở không ra hơi thì cố gắng mà hít vào, một lòng muốn sinh đứa nhỏ ra…

Tâm lý cậu đầy sợ hãi và bất lực.

Bởi vì cậu nhớ rất rõ, cậu sinh đứa nhỏ rồi thì phải … rời đi. Cậu muốn ở lại, nhưng chẳng ai muốn cậu ở lại cả.

Cho nên trước lúc sinh và trong quá trình sinh, cậu không dám mở miệng cầu xin. Chỉ khi sinh xong cậu mới khóc lóc năn nỉ anh cho cậu một cơ hội, đừng đuổi cậu.

Có phải cậu nghĩ A Sênh anh nhìn xem, em đã làm rất tốt đó, là con trai. Là đứa nhỏ mà anh và Điềm Điềm rất muốn đã được sinh ra khỏe mạnh.

Nên anh có thể thưởng cho em một chút không? Em chỉ muốn nhìn một chút thôi, ôm một cái thôi như vậy là đủ rồi.

Cậu không nghe được câu trả lời của anh, cho rằng anh không đồng ý với cậu. Nhưng cậu cũng không hề tức giận, không có khóc lóc ỉ ôi ép anh phải đồng ý, bời vì cậu không dám.

Cậu nói không sao cả.

Cậu nói A Sênh em yêu anh, cũng yêu Điềm Điềm và Hồ Lô Nhỏ.

Cậu lâu rồi không có nói yêu anh, cậu cảm thấy tình cảm của chính mình là sự trói buộc người khác, cho nên chỉ dám đem tình cảm của mình giấu ở một góc nhỏ nào đó. Mặc dù nhiều lần cố ý chiên trứng thành hình trái tim, khắc trái tim tình yêu của cậu lên trên hành lang,…còn nhiều việc khác cậu cũng đã làm, nhưng cậu vẫn luôn không dám nói tiếng yêu lần nữa.

Sở dĩ bây giờ cậu dám thốt lên bởi vì cậu cảm thấy cậu phải đi.

Cậu chỉ muốn nói lại lần cuối cùng.

Chỉ một lần cuối mà thôi.