Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 140

Thái Hậu thấy chuyện cũng không giấu giếm nữa làm gì, bà đi lên hai bước, đứng giữa chính điện tuyên bố:

“Dạ Huân Thiên không phải là con của ông, mà chính là con của ta cùng Dạ Kình Nhị, trước khi bị ông cướp lại ta đã có cốt nhục của chàng rồi.”

Dạ Kình Nhất bất ngờ trợn trắng mắt, ông đứng chết lặng, hết nhìn về phía Dạ Huân Thiên, sau đó là Lương Yến Uyển.

“Bà nói cái gì?”

Ông như thể không tin được sự tình, thì ra trong bao năm qua, người nhi tử ông tự hào nhất yêu quý nhất lại là con trai của kẻ thù mình. Thật khiến người ta đau khổ không nói lên lời.

Dạ Kình Nhất thấy Dạ Huân Thiên không nói gì, thì ra hắn đã biết chuyện này từ lâu, vậy là chỉ mỗi ông ta là con rối bị hai người mình yêu thương nhất dắt mũi.

Dạ Kình Nhất ngửa mặt lên trời, cười như điên dại.

Ông ta hét lớn, sau đó xoay người rời đi. Từ đó về sau Thái Thượng Hoàng giống như một kẻ điên đi đi lại lại khắp các nơi trong cung.

Một ông già tóc đã điểm bạc xõa dài trùm hết mặt, ăn mặc chẳng ra sao đi lung tung đó đây trong cung.

Thỉnh thoảng máy cung nữ đi ngang qua gặp ông bị trêu sợ đến tái xanh mặt mày.

Xem ra đây cũng là quả báo cho việc làm ác độc của ông ta.

Con người trước giờ đều như vậy, thiện ác rõ ràng, làm ác thì có ác báo, làm thiện thì có thiện báo.

Quả báo nhãn tiền, luật nhân quả luôn không chừa một ai, hạt giống ác nghiệp hoặc thiện nghiệp ta gieo ngày hôm nay chính là quả trổ ra trong nay mai hoặc trong kiếp này hoặc trong kiếp khác.

Cái chúng ta cần làm là nên sống thiện lành không thẹn với đời.

Còn về phía Dạ Huân Thiên, hắn tích cực đi tìm kiếm từng viên vật chất màu xanh lá cây của Ba Ba Mạc Tỏa.

Nhiều năm sau:

Trong căn nhà gỗ bình thường, Dạ Huân Thiên đang phơi thuốc.

Nhiều năm gần đây hành tẩu giang hồ tìm kiếm cô đã đi đó đây tìm những phương thuốc quý hiếm.

Thế nào mà trở thành một thầy lang nổi tiếng với tài bốc thuốc chữa bệnh và đặc biệt là không bao giờ lấy tiền.

Chỉ cần người thầy lang này đến cho tá túc một đêm là được rồi.

Lúc này có người bên ngoài đẩy cửa vào, là đám người A Đa Đa.

Hạ Thôi Mị bụng bầu 6 tháng đang xách theo một rổ hoa quả. A Đa Đa bên này bế một cậu nhóc kháu khỉnh chừng 5

tuổi.

“Chào Dạ thúc đi con.”

Tiều Tùng Tùng đáng yêu chạy đến bên Dạ Huân Thiên, miệng nhỏ chu ra.

“Con chào Dạ thúc.”

Dạ Huân Thiên vui vẻ ôm lấy cậu bé đặt lên đùi mình.

“Chà, mới 1 năm không gặp Tiểu Tùng của ta lớn quá rồi ha.”

Nói xong Dạ Huân Thiên quay ra phía Hạ Thôi Mị, nhìn bụng bầu khá lớn của cô:

“Chắc vài tháng nữa là sinh rồi phải không Hạ tướng quân.”

“Dạ đúng Hoàng thượng, mà người đừng gọi thần là Dạ tướng quân nữa, thần giờ đã không còn là tướng quân nữa rồi.”

Sau khi Hạ Thôi Mị cùng A Đa Đa ở bên nhau, cô đã nhường chức tướng quân cho hắn rồi, trước khi Dạ Huân Thiên từ bỏ ngai vàng cũng viết chiếu xuống phê duyệt điều này.

Dạ Huân Thiên cười nói:

“Vậy thì ngươi cũng đừng gọi ta là Hoàng Thượng nữa, ta cũng có còn là Hoàng Thượng đâu.”

“Dạ, thần biết rồi.”

Một lát sau Tiểu Châu cùng Điềm Điềm cũng đã đến.

A Đa Đa ở trong nhà nói vọng ra phía hai người họ:

“Gia đình này đến muộn quá rồi đó.”

Tiểu Châu cất ngựa xong đi vào, cùng Điềm Điềm cúi người hành lễ với Dạ Huân Thiên.

“Chúng thần thỉnh an Hoàng Thượng.”

Dạ Huân Thiên cũng lắc đầu ngán ngẩm với hai người này, đã nói bao nhiêu lần rồi là không cần hành lễ với hắn nữa nhưng hai con người cứng đầu này chưa bao giờ làm đúng lời hắn.

Nếu vậy thì còn hành lễ nói hắn là Hoàng thượng làm gì chứ, trong khi Hoàng thượng nói thì lại chẳng nghe.

Dạ Huân thiên chỉ ờ một cái rồi tít mắt hướng tay về phía tiểu công chúa nhỏ đang từ từ đi lến.

Tiếu Tiếu là con gái đầu lòng của Điềm Điềm cùng Tiểu Châu. Cô bé xinh xắn đáng yêu đến nỗi cứ mỗi lần gặp là Dạ Huân Thiên lại ôm khư khư không buông.

“Ôi Tiếu Tiếu đáng yêu thơm Dạ thúc một cái nào.”

Cô bé chu mỏ hồng hồng thơm Dạ Huân Thiên một cái thật to.

“Moa.”

Mọi người vui vẻ nói qua nói lại một hồi, lúc này A Đa Đa mới lên tiếng.

“Năm vừa rồi có thu hoạch được gì không?”

Sắc mặt Dạ Huân Thiên đang vui bỗng trở nên buồn bã sầu thảm. Chỉ cần nhìn khuôn mặt của hắn thôi là đủ hiểu, gương mặt gầy guộc kém sắc đi không ít. Tất cả là do đi tìm cô.

“Ta đã đi khắp nơi để thu lại từng tinh thể nhỏ của Ba Ba Mạc Tỏa bay trong không khí nhưng lại không được bao nhiêu.”

Dạ Huân Thiên lấy ngọc tín hiệu từ trong người mình ra đặt lên bàn.

Một lát sau viên ngọc tự bay lên, sau khi viên ngọc tỏa ra một luồng ánh sáng khiến ai nấy cũng phải chói mắt lấy tay che lại, lát sau từ viên ngọc màu nâu đen nhìn chẳng khác nào một viên thuốc hoàn, thì đột nhiên trở nên sáng rõ trong vắt tựa như một quả cầu thủy tinh nhỏ.