Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 89

“Sao ngươi bảo không tham gia cơ mà.” Ba Ba Mạc Tỏa nghi ngờ nhìn Điềm Điềm.

“Suỵt, Mạc Tỏa người nhìn xem, đó chẳng phải là Tiểu Nhi tỷ sao? Sao tỷ ấy lại tham gia đại hội kết duyên này chứ?”

“Hở, vậy Tiểu Châu cũng đến đây rồi sao?”

Ba Ba Mạc Tỏa láo liên nhìn đông tây, thực chất là cô đang tìm Dạ Huân Thiên, hai người Tiểu Châu cùng hắn lúc nào cũng dính lấy nhau cứ như là có tình ý vậy, Tiểu Châu mà xuất hiện thì Dạ Huân Thiên chắc cũng phải có mặt.

“Không, người nhìn kia.”

Hai người đưa mắt nhìn về phía Tiểu Nhi, thấy cô cầm lấy sợi chỉ đỏ tơ hồng được phát đem đến tặng cho một chàng trai có vẻ ngoài mạnh mẽ, gương mặt nhìn có vẻ hơi ngốc nhưng cơ thể lại vô cùng rắn chắc.

Điềm Điềm bên này há hốc mồm:

“Chẳng lẽ Tiểu Nhi tỷ ấy bắt cá hai tay sao?”

Ba Ba Mạc Tỏa gõ vào đầu Điềm Điềm một cái:

“Nha đầu ngốc này, không phải nói là người có ý trung nhân sẽ tham gia ngày hội này để bày tỏ tình cảm sao? Người ta căn bản là không thèm cái con tinh tinh kia nhà ngươi mà người ta vốn có người mình thích rồi có được hay không?”

“Vậy những lời hôm đó em nghe thấy là gì chứ?”

“Ta đã nói với ngươi cả ngàn lần là ngươi hiểu lầm rồi mà ngươi có tin đâu, Không thì đến chỗ cô ta hỏi cho ra nhẽ đi.”

“Ấy, Mạc Tỏa, người đợi đã…”

Điềm Điềm kéo lại không kịp, Ba Ba Mạc Tỏa sớm đã đi đến chỗ Tiểu Nhi đang nhìn tình lang của mình mà thẹn thùng.

“E hèm…”

Tiểu Nhi nhìn sang thấy Ba Ba Mạc Tỏa lập tức hốt hoảng không thôi, cô cùng với người đàn ông kia lập tức quỳ xuống:

“Tiên…tiên nữ.”

Mấy người xung quanh lập tức tản ra, mắt tròn mắt dẹt nhìn sự tình trước mặt. Cái gì mà tiên nữ chứ. Đúng thật là cô nương trước mặt đây dáng vẻ thực sự xinh đẹp hút hồn, nhưng đâu đến nỗi gánh hai chữ tiên nữ để rồi người khác nhìn thấy phải quỳ xuống đâu.

Ba Ba Mạc Tỏa ngay lập tức sượng sạo gọi hai người đứng dậy.

“Hơ hơ…tiên nữ cái gì chứ, hai người đứng dậy đi.”

Lát sau đám đông thấy không có gì đặc biệt nữa lập tức di dời ra chỗ khác, mấy người bọn họ cũng chọn một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống, dù sao ở đây cũng là một quán trà mà, lúc này Tiểu Nhi mới sợ hãi lên tiếng.

“Mong tiên nữ tha tội, chúng thần không có ý xuất cung đâu là…là bởi vì…”

“Dừng, dừng, dừng…có ai bắt tội hai người đâu, nói gì vậy chứ?”

Tiểu Nhi bất ngờ nhìn lên, thấy vẻ mặt của Ba Ba Mạc Tỏa đúng là không có ý trách phạt.

Phải nói cung nữ cùng thị vệ xuất cung lén lút yêu đương là trọng tội, nay còn bị tiên nữ, người được Hoàng thượng sủng ái nhất bắt gặp nên hai người họ đều bị dọa cho sợ mất mật.

“Nói cho ta nghe đi, hai người rốt cuộc là như thế nào, còn về phần Tiểu Châu thì sao?”

Tiểu Nhi cứ nghĩ việc mình nhờ Tiểu Châu giúp đỡ cho mình gặp Chu Lợi ở ngoài cung đã bị Ba Ba Mạc Tỏa phát hiện lập tức rối rít.

“Xin người tha tội cho Tiểu Châu, chúng nô tỳ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi không liên quan đến cậu ấy.”

Nghe mấy lời này xong, Điềm Điềm nãy giờ đứng bên cạnh không nói gì cũng phải tức giận bật lại:

“Tiểu Nhi, ta không ngờ tỷ lại là một người như thế, sao tỷ có thể phản bội Tiểu Châu mà đến với người đàn ông này chứ, hai người rõ ràng đang yêu nhau sao lại một chân đạp hai thuyền chứ?”

Ba Ba Mạc Tỏa cũng không tiện xen vào cuộc tình oan nghiệt này, cô gãi gãi đầu nhìn ra chỗ khác.

Tiểu Nhi nghe xong ngơ ngác hỏi lại:

“Điềm Điềm à, muội nói gì vậy? Sao ta cùng Tiểu Châu lại yêu nhau cơ chứ, người ta yêu chỉ mình Chu Lợi mà thôi.”

“Tỷ còn chối, ban nãy rõ ràng tỷ còn dùng một bộ dạng ủy khuất nói là bất đắc dĩ, hơn nữa hôm nọ ta đã nghe hết cuộc trò chuyện của tỷ và Tiểu Châu huynh rồi.”

Tiểu Nhi khó hiểu không nói gì, im lặng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra, Tiểu Nhi cười nói:

“Có thật sự là muội đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện hôm ấy không Điềm Điềm.”

Tiểu Nhi nhìn vào sâu đôi mắt đang đau khổ muốn khóc kia của Điềm Điềm, thấy cô bé không nói gì cô bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc.

Tiểu Nhi từ lúc vào cung rồi tình cờ gặp đồng hương của mình là Tiểu Châu thì hết sức vui vẻ, thỉnh thoảng lại đến tìm Tiểu Châu nói chuyện.

Nhưng không ngờ nhờ cái thỉnh thoảng ấy mà cô ấy gặp được người đã cứu mình một mạng là Chu Lợi.

Lần đó cô là cung nữ ở vườn hoa, đang chăm sóc cây thì đột nhiên một con rắn độc từ đâu lao đến kêu phì phì hướng tới định cắn cô.

Tình cờ sao Chu Lợi lúc đó chỉ là thị vệ nhỏ đi ngang qua kịp thời gϊếŧ chết con rắn đó, Tiểu Nhi vì sợ hãi quá chỉ kịp nhìn thấy gương mặt của Chu Lợi, sau đó liền ngất đi.

Cô chỉ mơ màng biết được anh đã đưa cô để ở trên một phiến đá lớn sau đó rời đi, vì nếu đưa cô về cung sẽ tạo ra lời đồn cung nữ cùng thị vệ tư thông với nhau, như vậy cả hai cũng chỉ còn có nước chết.